Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

ĐỒNG XANH VĂN THƠ XUÂN LỘC - Số 5 Mừng Chúa Giáng Sinh 2011


LỜI  ĐẦU
      Xin cho lòng chúng con luôn mở rộng chờ mong Chúa đến. Xin cho lòng chúng con luôn thắm nồng một tình yêu mến….”
      Những bài thánh ca mở đầu mùa vọng đang dẫn tâm hồn mọi người về gần lại với Chúa và với nhau trong cái chớm rét của mùa đông. Tháng mười hai tưởng chừng như dài hơn vì cùng nhau sống tâm tình trông đợi. Vọng đang hồng lên để cùng đón chờ Ngôi Hai Thiên Chúa làm người. 
      Hồn thơ Xuân Lộc cũng đang rạo rực một mùa vui với tâm tình chờ đón Ngôi Lời Giáng Thế. Xin được chào đón tác giả học sinh trẻ tuổi THUỲ TRANG lần đầu cộng tác với ĐXT Xuân lộc
      Và  các tác giả quen thuộc:
HOÀI MẶC GIANG, TRẦN ĐỨC THUẬN, ĐỖ VĂN, VŨ THIÊM, KUBIN, LƯU MINH GIAN, THANH HƯƠNG, CAO DANH VIỆN, JOS NGUYỄN HỮU ĐẠT. SONG LAM. 
      Xin chân thành cám ơn các tác giả đã đóng góp bài vở, và xin chia sẻ cùng quý vị những tâm tình của câu lạc bộ Đồng Xanh Thơ Xuân Lộc.
              Xuân Lộc Ngày 1-12-2011
              BBT    Mic. Cao Danh Viện
    TRANG HOÀI MẶC GIANG
  MẦU TÍM TÔI YÊU
Mầu tím tôi yêu là Mầu Tím Mùa Vọng Giáng Sinh. Mầu bắt đầu cho một Năm Phụng vụ mới. Mầu của Hy Vọng chứa chan dạt dào, là dải khăn lụa màu tím yêu thương nối kết giữa Trời Cao thánh khiết và trần gian tục lụy, như dải Ngân hà lung linh những vì sao đưa lối dẫn đường, từ Giáo hội Thiên Quốc đến với Giáo hội Lữ hành, còn đang truân chuyên tiến bước về Quê Trời.
         Mầu tím tôi yêu là mầu tím của đầu  Đông, có chút gió se lạnh lùa về quán trọ trần gian, báo hiệu một mùa Noel sắp đến. Buổi chiều tím ngắt, ngồi một góc khuất trong café sân vườn, mắt hướng về dẫy núi xa xăm, tự tìm cho mình một không gian thư giãn, xả stress sau một tuần bôn ba cơm áo gạo tiền. Thật ngẫu nhiên, ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn- kẻ du ca về phận người, rót vào tai lời thì thầm: “Tôi nay ở trọ trần gian. Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời” như nhắc nhớ tôi hơn nữa về Lời Chúa trong Tin Mừng Chúa nhật I Mùa Vọng: “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy sẽ đến….”
        Vâng. “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức…”. Nhưng tỉnh thức giữa một thời đại đang khủng hoảng trầm trọng như thời đại chúng ta đang sống, thật không dễ chút nào! Khủng hoảng và xáo trộn từ trong nhà ra phố chợ. Môi trường sống đang tràn ngập đủ mọi thứ rác rưởi. Con người đang càng ngày trở nên vô cảm hơn bao giờ hết. Ra đường thì phải canh chừng mọi bất trắc có thể xẩy ra. Mỗi khi thực thi giới răn “Mến Chúa yêu người”cũng phải cân nhắc không thì yêu người lại vạ vào thân. Thời chúa Giêsu tại thế, người Samari tốt lành kia được tuyệt đại đa số tán thưởng về việc cứu người bị nạn của anh. Nhưng thời bây giờ, coi chừng người ta nghi anh dàn cảnh giết người, cướp của…
        Vâng. “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức..”. Nhưng tỉnh thức thời @ cũng khó lắm thay. Ra đường thì thế, về nhà có thời gian online thì coi chừng xập bẫy của muôn vàn mưu ma chước quỉ. Sống trong thế giới phẳng, nếu thiếu tỉnh thức và không nhờ ơn  Chúa Thánh Linh trợ giúp, thì chỉ cần một vài giây click chuột, ma quỉ sẽ dẫn ta đi vào những mê lộ của dục vọng thấp hèn, bản năng thú vật…
        Vâng. Mầu tím tôi yêu là Mầu Tím Mùa Vọng, mầu tím viết hoa. Mầu của Hy Vọng. Dẫu hôm nay “quán trọ trần gian” của tôi đang chênh vênh, nghiêng ngả bởi muôn vàn gió độc, sóng dữ bủa vây. Nhưng tôi tin. Tôi vẫn tin. Chúa hằng ở bên tôi. Ngọn lửa Chúa Thánh Thần vẫn thắp sáng trong tôi niềm hy vọng lớn lao. Còn hơn thế nữa, ngọn lửa Chúa Thánh Thần sẽ đổi thay  thế giới này, một thế giới đang bên bờ vực thẳm của sự hủy diệt,  bởi những tội lỗi khủng khiếp do con người gây ra.
        Mầu tím tôi yêu không nhuộm màu u ám khóc than, tang chế. Dù trái đất hôm nay đang chìm khuất trong bóng đen sự dữ, dù loài người còn mê mải sống cùng nền văn minh sự chết…Nhưng tôi ơi đừng tuyệt vọng. Vì Lòng Thương xót Chúa thì trí khôn con người không thể nào hiểu thấu. Hãy yêu Mầu Tím Mùa Vọng, mầu của thai phụ chuyển dạ để cho ra đời một sự sống mới. Mầu tím tôi ơi! Hãy ngước mắt lên Trời. Kia rồi, Một Đấng Cứu Tinh xuất hiện, Người sẽ lau khô dòng nước mắt và “Bình an dưới thế cho người thiện tâm”. 
Hoài Mặc Giang, Mùa Vọng 2012
TRANG TRẦN  ĐỨC THUẬN
VỌNG I
Lạy Trời nhỏ hạt sương mai
Trên người cát bụi cây đời khô hanh
Từ  nơi giọt nước trong lành
Thân con ô uế trở thành thần thiêng
Vọng là vọng Đấng thiêng liêng
Đâu cần dấu lạ điềm thiêng giữa đời
Chắp tay mà ngước lên trời
Đợi chờ sương xuống rạng ngời niềm tin
Trần  Đức Thuận
VỌNG II 
Từ  không, con được làm người
Lấm bùn lem luốc cuộc đời, thế gian
Lửa tình đốt cháy tâm can
Sân si cõi tục quan san dặm trường
Rối bời tơ nhện còn vương
Hỗn mang mấy bận, đau thương mấy lần
Muốn là nụ búp thanh tân
Chờ  mong sương xuống mát thân nõn nà
Biết sao nơi chốn ta bà
Chúng sinh con cháu Eva, Adong
Phận người cỏ nội hương đồng
Biết  đâu sắc sắc, không không hỡi Trời 
Thân con lau lách trên đồi
Chờ mong mưa móc đâm chồi sinh sôi!
Trần  Đức Thuận 
CHÚA  ĐÃ LÀM NGƯỜI
Ga 1,1-14 
Khởi  đầu đã có Ngôi Lời
Ngôi Lời Thiên Chúa ngàn đời chiếu soi
Chói ngời đêm tối; chói ngời
Bừng lên ánh sáng tuyệt vời thế gian
Bởi người làm chứng Gioan
Chúng sinh nhận biết Người Con giáng trần
Sinh ra chẳng bởi nhục thân
Hay do khí huyết phàm trần đàn ông 
Ngôi Lời sinh giữa cánh đồng
Trong hang đá lạnh quá chừng đêm đông
Ở bên bầy thú, mục đồng
Ngôi Lời nhập thể, ở cùng chúng ta.
Trần  Đức Thuận
CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH
Lc 2, 1-14 
Loa, loa, loa! Hãy nghe đây
Lệnh truyền, thánh chỉ, mọi người nghe đây:
“Kiểm tra dân số xứ này
Kê  khai hộ khẩu mọi người phải theo”
Augusto Vua đương triều
Đầu tiên ban lệnh lẽ nào không nghe
Dân thành nườm nượp đi về
Thời Quirino miền Xyri 
Nazareth  Galile
Thánh gia từ đó, đi về khai tên
Nơi thành Davit của mình
Đôi uyên ương chuyến hành trình vãng lai
Maria đang mang thai
Đến ngày mãn nguyệt khai hoa chốn này
Nàng sinh một cậu con trai
Hài Nhi quấn tã nằm nơi máng lừa
Trong thành phòng trọ đuổi xua
Đành sinh con chốn hang lừa đồng hoang 
Mục  đồng canh thức trong vùng
Chăn  đàn súc vật hãi hùng điềm thiêng
Sứ  thần Thiên Chúa kề bên
Hào quang sáng chói càng thêm kinh hoàng
“Hôm nay tôi báo tin mừng
Anh em đừng sợ ngại ngùng điều chi
Hãy vui lên là bởi vì
Đấng Cứu Tinh đã đợi chờ bấy lâu
Hôm nay Ngài xuống địa cầu
Trong thành Đa vít nhiệm mầu hiển vinh
Ngài là Chúa Cả Thiên đình
Đức Ki Tô đã giáng sinh xuống trần
Dấu này để thấy và tin
Trẻ  thơ quấn tã nằm im máng lừa” 
Tiếng đàn tiếng hát xa đưa
Đạo binh Thiên quốc mừng vua ra đời
Sứ  thần hợp với trên trời
“Chúa cao xanh mãi ngàn đời vinh danh
Bình an cùng với phước lành
Người thiện tâm được Chúa dành trao ban”
Trần  Đức Thuận 
KHÚC BI CA NÀNG RACHELMt 2, 17-18
Lẽ nào em ơi! Tôi nghe tiếng khóc
Ở cõi vô minh vang vọng trong lòng
Từ mái  đất hoang cổ lỗ rêu phong
Ở Do Thái hơn hai ngàn năm trước
Trong nức nở em vô cùng thương tiếc
Nguyện cùng Yave thương cứu con mình
Lưỡi hái tử thần và nỗi oan khiên
Đang tâm cắt, rẽ chia tình mẫu tử
Nào ai biết cơn đau buồn đứt ruột
Ramah này tang tóc bởi vì đâu?
Bởi yêu ma tràn ngập khắp địa cầu
Hay bởi chính nơi con người ích kỷ?
    Và  ai đó sau một lần lỡ dại
    Cũng đã  đang tâm giết chết con mình
    Để nhủ lòng như một kẻ đoan trinh
    Ta chỉ  hút, chỉ điều hoà kinh nguyệt
    Phôi mầm sống cứ qua đường phá bỏ
    Giết một con người, giết Chúa Hài nhi
    Cứ  vô tư, do dự, đắn đo gì
    Ai đó bảo: Vì gia đình kế hoạch
    Trong tiếng nấc tôi nghe chừng uất nghẹn
    Nước mắt lên trời đọng giữa mây xanh
    Rachel ơi! Em cứ khóc một mình
    Em cứ  khóc ở trong dòng Kinh Thánh!
    Trần  Đức Thuận
    GIÁNG SINH
    ĐÔI DÒNG TẢN MẠN
    (Kính tặng Cha Jos Đinh Quang Thành, Long Xuyên)
          Mùa Giáng sinh, mùa sao sáng, mùa đông giá ngập tràn niềm vui mà tôi có thể cảm nhận được qua cảnh tượng nô nức náo nhiệt trên từng đường làng ngõ xóm, từ thôn quê ra thị thành. Những hình ảnh đầy sắc màu rực rỡ của máng cỏ Bê lem làm bằng mọi thứ chất liệu: Có Thánh Giuse râu tóc bạc phơ, Mẹ Maria đôi tay chắp trước ngực quỳ trầm tư bên Chúa Hài Đồng thật dễ thương; của cây thông xanh đèn sao nhấp nháy; của ông già Noel hiền từ mũ, áo đỏ thẫm với túi quà sau lưng. Những ca khúc đời, những bài thánh ca quen thuộc rộn ràng làm xao xuyến lòng người. Trong tiếng chuông ngân vang của giáo đường đêm 24 tháng 12 mừng Đấng Cứu Thế ra đời, tâm hồn tôi dạt dào niềm cảm xúc khó tả. Nhớ ngày xưa còn bé sống ở một xứ đạo di cư toàn tòng, không khí Giáng Sinh đã lan toả từ tuần thứ nhất mùa Vọng. Khi nghe ca đoàn hát kết lễ…Trời cao hãy đổ sương xuống, và ngàn mây hãy mưa Đấng Chuộc tội…..
          Thời  đó còn nghèo, nhưng tinh thần thì chẳng nghèo chút nào. Cùng với đám bạn hàng xóm trong Thiếu nhi Thánh Thể, tôi tham gia tích cực cuộc thi làm hang đá, trang trí máng cỏ do Cha xứ phát động. Đứa này lo đi thu lượm giấy bao xi măng, đứa kia đi chặt tre nứa. Mỗi người một công việc nhưng kết hợp vô cùng hài hòa. Tuổi thơ ham vui, trở nên nhiệt thành, thôi thì đủ mọi ý kiến, mọi sáng tạo. Kiểu này đẹp, kiểu kia thô… Có khi đi đến cãi nhau ỏm tỏi. Cuối cùng thì các bậc cha mẹ hay các anh chị lớn phải đứng ra dàn hoà và đứng ra làm cố vấn, chỉ đạo. Hang đá làm xong muốn có điện phải góp tiền để mua pin. Những cục pin nối đuôi nhau được bó, nẹp cẩn thận, thắp sáng được mấy bóng 6 vôn. Không có điện thì thắp đèn cầy. Dưới ánh nến lung linh, máng cỏ Chúa Hài Đồng không đủ sáng càng tăng cái vẻ nghèo nàn. Chúng tôi bảo nhau Chúa ngày xưa ở hang Bêlem cũng thế, rồi cười, rồi ngắm nghía, rồi nói chuyện với Chúa đủ mọi thứ trên đời. Một Hài nhi nhoẻn nụ cười tươi nằm trong máng cỏ, có chiên, có bò, lừa, thêm mấy trẻ mục đồng và bầy con nít chúng tôi vây quanh. Bây giờ hồi tưởng lại tôi thấy sao mà đẹp thế. Cái đẹp đơn sơ ấy đã không còn theo tuổi đời chồng chất. Cuộc sống với đầy dẫy những đa đoan làm thay đổi ít nhiều cái “nhân chi sơ tính bản thiện”. Giáng sinh thì theo lịch phụng vụ cứ mỗi năm một lần. Năm này qua năm khác, nối tiếp không ngừng.
          Thời buổi Internet Giáng sinh cũng có nhiều thay đổi. Ngày sinh nhật của Chúa đã vượt ra khỏi phạm vi tôn giáo  để trở thành một lễ hội tầm cỡ quốc tế tưng bừng. Người ta nhân vì sự ấy ăn theo đủ mọi hình thức dịch vụ vui chơi giải trí hòng kiếm được nhiều lợi nhuận. Chỉ có Chúa Hài Nhi thì vẫn thế, vẫn trần trụi nghèo nàn trong máng cỏ rực rỡ trái châu, đèn sao. Chúa vẫn nằm đó lặng lẽ ngước đôi mắt ngây thơ nhìn dòng người qua lại. Có lẽ Ngài đang thắc mắc người quá đông nhưng họ đi chơi thì nhiều, chẳng mấy ai tâm sự, kể lể chuyện đời cho mình nghe nhỉ. Họ so sánh đánh giá hang đá này đẹp, hang đá kia xấu… Nghĩ đến đây tôi mới cảm thấy nhiều khi mình cũng đã từng quên đi Đấng mà Thánh Kinh gọi Ngài là Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Tôi cũng đã từng ngắm nhìn Chúa vô cảm, vô hồn…
          Giáng sinh thời hiện đại cũng đang gặp phải những thách đố mới. Khuynh hướng tục hoá là rất đáng lo ngại. Lời cảnh báo của Chân Phước Giáo Hoàng Gioan Phaolo II về một nền văn hoá sự chết đã và đang đe doạ thế giới. Tôi và bạn, những Kitô hữu chúng ta phải làm gì để tránh được nguy cơ ấy? Làm sao để giữ vững niềm tin đâu hiếm khi bị xao xuyến chao đảo? Tỏ dấu bi quan để tỉnh thức và cảnh giác. Tôi chợt nhớ câu: “Người đi trong tối tăm đã nhìn thấy ánh sáng lớn lao” (Isaia 9, 2) để nguôi bớt lo âu
          Nhắc lại kỷ niệm xưa trong những mùa Giáng sinh quá  khứ tuy có thiếu thốn nhưng lại thật nhiều hồng ân, để nhủ với lòng mình rằng sự bình an đích thực Thiên Chúa hứa ban cho người thiện tâm thì vẫn còn đó, muôn đời bất biến, nhưng có nhận được hay không là tuỳ ở mỗi người chúng ta
          Những ngày cuối năm phụng vụ
                     23-11-2011
                     Trần Đức Thuận
    TRANG VŨ THIÊM
    THỜI GIAN
    Tuổi ta tám sáu chứ bao nhiêu !
    Nhìn lại cuộc đời thấy phiêu diêu ?
    Danh vọng tiền tài đều vô nghĩa !
    Bạn bè  cách trở..thấy cô liêu… 
      Đi tìm nhà Chúa để gẫm suy
      Thinh lặng lòng ta đến bái quỳ
      Thống hối, ăn năn vì lỗi phạm
      Cuộc đời ngắn ngủi..chẳng còn chi
      Vũ  Thiêm
    ĐỜI ĐÁNG BUỒN 
    Cuộc sống ngày nay thật chán chường
    Tranh dành vật lộn thấy nhiễu nhương
    Chiến tranh giặc giã …ôi tàn bạo
    Đói rét nằm la liệt vệ đường 
      Giữa chốn tang bồng chém giết nhau
      Hận thù  u ám phủ một màu
      Anh hùng hào kiệt..là ảo vọng
      Buồn tủi cho đời lắm thương đau… 
           
      Vũ  Thiêm  
    TỰ  KIỂM 
    Bình minh mở mắt nhìn đời
    Vượn kêu chim hót không rời tiếng vang
    Phần tôi cảm thấy nhẹ nhàng
    Chúa thương gìn giữ an toàn qua đêm
    Mải mê cuộc sống lãng quên
    Dâng lời cảm tạ trước tiên lên Người
    Con xin cảm mến Chúa Trời
    Một lòng xin hứa trọn đời tôi trung
    Một lòng kính Chúa thủy chung
    Nguyện theo chân Chúa đến cùng đời con
    Một lòng yêu Chúa sắt son
    Tiền tài danh vọng..chẳng con ham mê
    Từ  nay tuân giữ mọi bề
    Bao nhiêu tật xấu, xin thề bỏ qua
    Yêu người, mến Chúa thiết tha
    Hồng ân Chúa thưởng cho ta trên trời 
    Vũ  Thiêm  
    TRỌN KIẾP NGƯỜI 
    Tuổi  đời sấp sỉ chín mươi
    Kể  ra kiếp sống con người qua mau
    Cuộc  đời ví tựa cỏ lau
    Một cơn gió thoảng theo nhau héo mòn
    Cuộc sống thấy rõ mỏng dòn
    Bạc phơ râu tóc, lưng còng chân run
    Cuối  đời chỉ thấy chập chùng
    Người chê kẻ trách, tưởng chừng đêm đen
    Lầm than vất vả càng thêm
    Tham lam vác nặng chẳng nên cơ đồ
    Bao nhiêu cay đắng vẫn chờ
    Đổi trao danh lợi, hững hờ qua mau
    Quỳ  đây, tay chắp nguyện cầu
    Tu thân tích đức ngõ hầu ấm thân… 
    Vũ  Thiêm
    TRANG JOS NGUYỄN HỮU ĐẠT
    Trình duyệt của bạn có thể không hỗ trợ hiển thị hình này. CON VẪN TẮM MƯA… 
    Mưa thời tiết cạn dần
    Xanh tươi cười ngát sân
    Nụ  mai vàng hớn hở
    Sớm nở trước mùa xuân.
    Mưa vươn dài thu sang
    Run ướt cánh lá vàng
    Người mẹ cầu ơn thánh
    Mơ hạnh phúc tràn lan.
    Mưa cùng thu đợi đông
    Chan hòa khắp tầng không
    Cha vẫn mồ hôi đổ
    Dệt tình nghĩa vợ chồng!
    Mưa muôn đời chưa đủ
    Mưa xoay vần xoay vũ
    Vì  lòng ai khô hạn
    Hạ  ôm thu hát ru!
    Ơn Chúa cần từ ấy
    Quỷ  ma cấy bụi tình
    Bao chia ly khốn khổ
    Dưới trần thế đẹp xinh!
    Mẹ  sanh Đấng bình minh
    Thương vĩnh cửu hiện hình
    Vọng về về dọn lối
    Con tâm tư tự hối
    Đón cơn mưa hồng ân.
    Giuse Nguyễn Hữu Đạt
    ( BT-BH*24/11/2011)
    THA THỨ
    (Theo ý:Mt 18, 23-35)
      Vua thứ  tha thương xóa nợ nần
      Sạch sành sanh hết khổ cho dân.
      Hỉ  hoan đón nhận quên quên cả
      Buồn bã bạn nghèo khó khó khăn!
      Túm  áo dứt tình nén nén bạc  
      Chẳng nghe khất nợ hành hành thân!
      Được thầy tha thứ, không tha bạn
      Lại  đóng đinh Chúa gấp bội phần!
                         Giuse Nguyễn Hữu Đạt
                       ( BT-BH*25/11/2011)
        NHỚ EM !
    Chiều thánh trang âm thầm
    Rơi rớt chút dư âm
    Anh nghe lòng hoang dại
    Nhung nhớ  em lặng câm !
      Còn  đâu chuỗi tuổi vàng
      Còn  đâu mắt thu sang
      Còn  đâu mùa xuân chín 
      Bên nghĩa trang thênh thang ! 
        Xót thương thân phận người
        Thương xót thân phận em
        Một loài hoa bé nhỏ
        Một loài cỏ úa tàn ! 
          Hoa về nơi cát loang
          Cỏ  đến miền đất vàng
          Em về cùng Thượng Đế
          Mênh mang tình mênh mang ! 
          Giuse Nguyễn Hữu Đạt
          JNHĐ  (BT-BH)  
            TRANG KUBIN
            HỒNG ÂN GIÁNG SINH 
            Ngày xưa hang đá Bê_lem
            Một hôm được Chúa chọn làm nơi sinh
            Tiếng ca, tiếng hát ân tình
            Đồng thanh mừng Chúa giáng sinh ra đời
            Đêm đông sương tuyết nhẹ rơi
            Một vì sao vẫn sáng ngời trên cao
            Người người nô nức xôn xao
            Cùng nhau thành kính tiến vào Bê_lem
            Yêu thương là lễ vật hèn
            Dâng Vua nhỏ bé trong đêm ra đời
            Còn có Mẹ phúc tuyệt vời
            Hy sinh, chịu khó, vâng lời nêu gương
            Cha Giuse rất khiêm nhường
            Đỡ nâng Mẹ Thánh, yêu thương Hài Đồng
            Thánh Gia bền vững một lòng
            Cho muôn người hưởng phúc hồng giáng sinh. 
            Kubin 22-11-2011 
            HÀI NHI GIÁNG TRẦN
      Giêsu con một Chúa Trời
      Cũng là Cứu Chúa làm Người giáng sinh
      Đầu thai bởi phép Thánh linh
      Trong lòng Thánh Nữ đồng trinh ngọc ngà
      Bêlem nơi Chúa sinh ra
      “Giêsu” tên ấy nghĩa là Cứu Tinh
      Ngôi Lời Con Chúa uy linh
      Là  nguồn sự sống, giáng sinh làm người
      Cho ta cuộc sống thắm tươi
      Trở  nên con Chúa, sống đời thánh ân
      Hiệp cùng các Thánh Thiên Thần
      Tôn thờ Con Chúa giáng trần Bêlem
      Ba nhà Đạo Sĩ trong đêm
      Đi theo sao sáng bừng lên soi đường
      Tìm vua sinh hạ yêu thương
      Kính dâng: Mộc dược, vàng, Hương tôn thờ
      Em ơi sao vẫn chần chờ
      Hãy mau tìm đến bái thờ Chúa Con
      Vâng Ngài lòng mến sắt son
      Tạ  ơn Vua Cả trần gian làm người
      Ta nên con Chúa suốt đời
      Nhờ  tình yêu của Ngôi Lời giáng sinh
      Nhờ  quyền năng của Thánh Linh
      Lời  “xin vâng” của Nữ Trinh nhiệm mầu
      Dương gian cảm tạ tình sâu
      Chúa Trời mạc khải cùng mau quay về
      Yêu thương bác ái chẳng nề
      Là  lời chúc Giáng Sinh dâng Hài Đồng. 
      KuBin 24-11-2011
      TRANG THANH HƯƠNG
      ĐI ĐỂ BIẾT SỐNG
      Tôi được mời đi dự cuộc vui chơi
      Để thấy muôn hương sắc cuộc đời
      Có những xa hoa chưa bao giờ được biết
      Có những hưởng dùng, thật bỡ ngỡ chơi vơi! 
        Con người phải sống giữa thăng trầm điểm xuyết
        Để thấy đời cần đốt một que diêm
        Để xua đi bao bóng tối buồn phiền
        Để khát vọng ta là men, là muối    
      Đi giữa những thăng hoa chợt thấy mình lạc lối     
      Dấu  ấn Tin Mừng còn mờ ảo xa xôi  
      Vì những đua tranh còn đầy dẫy bên đời   
      Nghe khao khát chút tình người chân thật ! 
        Cứ tưởng mình được, hóa ra lại mất !
        Bởi những nghĩ suy còn khép kín với người
        Lòng ích kỷ ngỡ mình sống tinh khôi
        Và  rụt rè không vượt lên mặc cảm     
            
      Mang theo yêu thương đi cùng thư giãn
      Tôi muốn lòng mình trải rộng bao dung
      Với thiên nhiên và bè bạn thân cùng 
      Để học nơi họ, những điều mình chưa có! 
        Những bữa ăn cao sang lầu son gác phố 
        Tôi băn khoăn nghĩ đến kẻ đói nghèo
        Tội nghiệp Lazarô không dám ngẩng đầu cao
        Và  chợt sợ nếu mình thành Phú Hộ  
      Đêm vọng nguyệt cao tầng kín chỗ
      Nghe Ngôi Sao It's Time tấu hòa ca
      Những giai điệu sâu lắng mượt mà
      Say thưởng thức mà thương dân cùng khổ 
        Tôi  đi chơi mang nỗi niềm thế đó!
        Như  "Đi ngày đàng để học sàng khôn"
        Còn thấy chung quanh có những tâm hồn
        Yêu  Đức Phật ăn chay trường thanh tịnh  
      Thẹn lòng mình trong suy tư vô định
      Đâu chỉ mình thanh thoát giữa hôm nay
      Quanh ta, họ  hy sinh phục vụ tràn đầy
      Mỗi phương cách, mỗi vẻ đời phong phú 
        Không dám khinh đời xa hoa hưởng thụ
        Không dửng dưng với khốn khổ bên đời
        Dù  tầm thường nhỏ bé vẫn là Tôi
        Đi để học giữa đời nhiều cách sống. 
      Đi để biết suy tư trong khát vọng 
      Chúa mãi là gia nghiệp con ước mong. 
                        
      Thanh Hương,  24-11-2011
      MÓN QUÀ ĐÊM GIÁNG SINH 
            Ngọc nhanh nhẹn sải bước trên con đường làng. Cô bé  hơi thu mình lại trong cái khoác rộng như cố tránh cơn gió lạnh của buổi sớm cuối năm. Một vài nhà  còn để sáng chiếc lồng đèn ngôi sao trước cửa làm cho Ngọc cảm thấy thêm ấm áp trong lòng. Chỉ còn hôm nay nữa là Giáng Sinh, đối với cô bé đây thật là một ngày rất đặc biệt. Vì mọi năm cứ đến lễ đêm là cô bé phải ở nhà, lần thì với mẹ, lần thì với ông bà. Cô bé lủi thủi bày đồ chơi và chơi một mình. Sau đó ngủ thiếp đi trong giấc mơ được nhận quà của ông già Noel.
            Còn năm nay đối với Ngọc, mọi chuyện đã khác hẳn. Em vừa được gia nhập vào Gia đình trẻ của Giáo xứ, cùng với rất nhiều bạn cùng xóm cùng trường. Nhớ  lại hôm được chia nhóm vào Khối Khai Tâm, cô  bé và các bạn cảm thấy  hãnh diện lắm. Có chỗ đứng ngồi trong Nhà thờ, có tên trong sổ điểm danh và có hai người mà Ngọc được nghe giới thiệu là Giáo Lý viên. Hai chị Giáo lý viên này dạy cô bé và các bạn nhiều điều hay y như cô giáo ở trên lớp. Ngọc còn tự hào hơn vì toán của cô bé có chị Giáo lý viên hay đội một tấm vải che kín cả tóc và mặc chiếc áo dài xanh hao hao giống chiếc áo dài của mẹ. Khi hỏi mẹ thì mẹ bảo đấy là trang phục của người đi tu và mẹ dặn phải gọi chị ấy bằng Dì ! Lần đầu tiên khi gọi, Ngọc cứ tủm tỉm cười vì cách xưng hô, cứ y như là có bà con thân thích với mẹ vậy. Dì nghiêm lắm, mấy bạn trai vốn hay nghịch ngợm, ấy thế mà chỉ vài buổi đã ngoan ngoãn đâu vào đó. Ngọc nhớ ngay cả ba và mẹ cũng ngạc nhiên khi thấy cô bé quỳ cầu nguyện trước khi đi ngủ. Khi hỏi thì Ngọc đã hãnh diện khoe : Dì dạy cho tụi con đó.
            Thế  nhưng vẫn còn một việc hơi phiền…Đó là từ  trước từ nay, Ngọc được ngủ thoải mái vào buổi sáng vì cô bé học buổi chiều mà  ! Nhưng giờ thì khác rồi, vào Khối thì phải  đi lễ buổi sáng. Ôi ! mệt thật đấy. Trong tháng gần đây, cô bé nghe Dì bảo vào Mùa Vọng rồi, cả toán, khối sẽ cùng với Gia đình trẻ giáo xứ thi đua làm máng cỏ cho Chúa Hài Đồng. Cô bé biết đây không phải là máng cỏ Giáng Sinh như ba mẹ hay làm ở nhà, mà đây là những hy sinh, cố gắng, trong đó có cả việc tham dự thánh lễ sáng chiều nữa. Mỗi lần tham dự thánh lễ sẽ được một vé màu xanh, năm vé màu xanh sẽ được đổi thành một thiên thần, và năm thiên thần sẽ được nhận một tấm ảnh Noel có Chúa Hài Đồng trong hang đá Bêlem. Có tấm ảnh này sẽ được chính thức dự lễ đêm, có nhận quà của ông già Noel và còn được rút thăm trúng thưởng nữa. Thật là sung sướng quá !
            Trong thánh lễ chiều hôm qua, Dì báo cho cả toán biết sẽ có bảy bạn được nhận ảnh Chúa Hài Đồng, trong đó có tên của Ngọc nữa. Sáng nay, tất cả sẽ được nhận ảnh. Niềm vui khiến cô bé trằn trọc không ngủ được chỉ mong mau đến giờ đi lễ. Đang mải suy nghĩ, Ngọc giật mình vì sao nhà thờ sáng hôm nay ánh sáng rực rỡ quá nhỉ.  Hai cây tùng trước sân nhà thờ, được trang trí thành hai cây Noel to ơi là to. Ánh sáng chớp tắt liên tục vì được quấn không biết bao nhiêu là dây đèn chớp đủ màu. Trong nhà thờ, hang đá thật đẹp và lung linh với biết bao ánh đèn màu rực rỡ. Bức phông phía sau vẽ bầu trời Bêlem với màn sương tuyết rơi trắng xóa. Tượng Chúa Hài Đồng, Thánh Giuse và Đức Mẹ trông thật sắc sảo và sinh động.
            Thế  rồi sau thánh lễ sáng, giờ phút Ngọc và sáu bạn khác mong chờ đã đến. Cô bé tưởng tượng giây phút được nhận tấm ảnh là  sẽ chạy vội về nhà khoe với mọi người trong nhà. À ! mình sẽ khoe với ai trước nhỉ? Chắc là mẹ, vì sáng nào đi lễ, mẹ cũng đánh thức mình dậy mà. Mình được vinh dự đi lễ đêm Noel là cũng có phần của mẹ đấy chứ. Cả nhóm hồi hộp đợi chờ, nhưng hình như trên mặt Dì có chuyện lo lắng thì phải. Một lúc sau thì Dì cho biết chỉ nhận được có sáu tấm ảnh, tức là chỉ có sáu tấm vé được đi dự lễ đêm hôm nay. Bầu không khí như lặng đi, Ngọc suy nghĩ khi nghe Dì nói : “Các em cho Dì xin lỗi, sáng nay Dì chỉ nhận được có sáu tấm ảnh, vậy là còn thiếu một tấm. Vậy em nào có thể nhường lại cho bạn mình, để Dì sẽ vào xin Cha và sẽ đưa lại cho em đó sau”
            Bỗng nhiên Ngọc cảm thấy thương Dì quá, không khéo tí  nữa gặp Cha xin thêm, Cha lại la cho vì mấy hôm nay Cha rất bận rộn để chuẩn bị cho Thánh lễ  đêm. Dù cũng ít hy vọng cho việc sẽ được nhận lại sau, Ngọc vẫn rụt rè đưa tay lên và như thế việc thiếu một tấm vé đã được giải quyết ổn thỏa.
            Ngọc bước ra khỏi cổng Nhà thờ với cảm giác khá  nặng nề. Hình như có ai gọi tên mình từ  đằng sau, quay lại cô bé thấy Dì đang đưa tay ngoắc mình. Dì xoa đầu khen cô bé và hứa đêm nay sẽ dẫn Ngọc đi lễ và ngoài tấm ảnh, sẽ còn có một phần quà riêng cho cô bé nữa. Được Dì an ủi, Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm và cũng thật may, ba mẹ cũng bận rộn với nhiều công việc nên cũng quên hỏi thăm về chuyện được tham dự thánh lễ đêm của cô con gái.
            Thời gian trôi thật nhanh, nào là những giây phút canh thức, nào là hoạt cảnh đêm giáng sinh, rồi đoàn rước Chúa Hài Đồng trong muôn ngàn ánh sáng rực rỡ  như ban ngày. Sau thánh lễ, Cha xứ hẹn các bạn thiếu nhi sẽ được nhận quà và rút số trúng thưởng vào ngày mai. Trong tiếng nhạc rộn rã của bài Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Ngọc cảm thấy lòng thật hân hoan. Hòa mình trong dòng người, cô bé chợt nhớ tới Dì, không biết Dì sẽ tìm đâu ra tấm ảnh để đưa cho mình đây. Vì trước thánh lễ, cô bé thấy Dì tất bật chuẩn bị dọn bàn thờ, bông hoa đèn nến đủ thứ. Ngọc muốn quay trở lại để gặp Dì và nói : không có tấm ảnh Giáng sinh cũng không sao vì em cũng được tham dự thánh lễ đêm rồi. Nhưng rồi cô bé e ngại, vì lúc này chắc Dì đang lo dọn dẹp bàn thờ để chuẩn bị cho thánh lễ sáng mai.
            Bước vào nhà, cô bé đã thấy ba mẹ và mọi người đang quây quần bên hang đá và cây Noel giữa phòng khách.

            Chợt có tiếng gõ cửa, cả nhà nhìn nhau ngạc nhiên khi thấy người khách chính là Dì giáo lý viên của Ngọc. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy trên tay Dì là một món quà gói thật đẹp và tấm hình Noel mới tinh. Thế là câu chuyện riêng về tấm ảnh giữa cô con gái và Dì được cả nhà cùng biết. Ngọc mắc cở, đỏ bừng cả mặt khi nghe Dì khen với ba mẹ : Tuy thỉnh thoảng em còn nói chuyện trong giờ học giáo lý, nhưng Ngọc đã hy sinh nhường cho các bạn, chịu phần thiệt về mình. Em đã biết nhận ra rằng đi lễ, đọc kinh, học giáo lý là vì yêu mến Chúa chứ không phải vì các món quà vật chất.
            Tiễn Dì ra về đã khá lâu, trên tay Ngọc là món quà Giáng sinh mà Dì trao tận tay cô bé. Cô bé hồi hộp mở tấm giấy gói…Ồ ! một cuốn Kinh Thánh bằng hình thật là đẹp, ngay trang đầu tiên in hình Chúa Hài Đồng, Thánh Giuse và Đức Mẹ. Một dòng chữ nghiêng nghiêng : Chúc em một mùa Giáng sinh thật bình an, vì khi biết nghĩ đến người khác, tâm hồn mình sẽ luôn luôn vui vẻ em ạ !
                  Ấp cuốn sách vào ngực, Ngọc chợt thấy một cảm giác rất lạ, rất hạnh phúc. Cô bé nhắm mắt lại, nhà ai đó đang mở nhạc thánh ca : Vinh danh Chúa Ba Ngôi trên các tầng trời…Bình an cho người lòng ngay dưới thế…Đêm nay Chúa Ngôi Hai giáng sinh cứu loài người…Người đem bình an xuống cho muôn loài… 
      Thanh Hương
      TRANG ĐỖ VĂN
      HOÀI NIỆM GIÁNG SINH 
      Nhà nghèo, Sinh Nhật có gì đâu
      Hang đá góc sân nhỏ, bạc màu
      Tượng Chúa sần sùi thì cũ, vỡ
      Bàn chân bốn ngón, lại sứt đầu!
      Thánh Cả  không còn chống ba-toong
      Năm ngón khum khum một lỗ tròn
      Mẹ quỳ  khập khiễng, tay đâu mất
      Mắt buồn - cố giữ nụ cười son!
      Chú bò  tàn tật với... ba chân
      Vẫn thở  hơi bên các Thiên Thần
      Ba vua áo mũ văng đâu cả
      Không quấn vải hoa... lại mặc quần!
      Nến vụn nửa cây cháy tù mù
      Hai lòng cầu nguyện Chúa Giê-su
      Hàng ngày dùng đủ, luôn an mạnh
      Yêu thương, đùm bọc, sống khiêm nhu.
      Năm tháng qua nhanh, tôi nên người
      Nhớ  xưa bé xíu tuổi lên mười
      Bây giờ  khôn lớn và có vợ
      Má vẫn  đỡ nâng, thật tuyệt vời!
      Cháu nhỏ  ôm bà, miệng líu lo
      Đưa tay chỉ trỏ lũ chiên bò
      Tóc trắng bà hôn đôi má phính
      Giáng Sinh hạnh phúc, Chúa ban cho!
      Sao khuya lấp lánh, điện ngời thêm
      Tiếng hát Thiên Thần : Cao cung lên...
      Má quỳ  mấp máy môi cầu nguyện 
      Tiếng nhạc vang lừng, Chúa ngủ yên.
      Nhìn má  lòng con thấy xốn xang
      Bao mùa Sao Sáng sống cơ hàn.
      Mẹ goá  con côi, nhà trống vắng
      Vững lòng trông cậy chẳng than van.
      Giáng Sinh này đến má tôi vui
      Bồng cháu bên hang đá sáng ngời
      Ánh mắt chan hoà tình yêu mến
      Lòng già  ấm áp, nhạc chơi vơi...                         
        Đỗ   Văn 
      LỜI CÁM  ƠN CỦA BÉ 

      Bé mở  mắt chào đời
      Vô tư, nhoẻn miệng cười
      Trái tim vang nhịp đập
      Văng vẳng tiếng à ơi...       
      Bé nhìn mẹ thương yêu       
      Mắt long lanh diễm kiều       
       Đang ngất ngây nhìn bé       
      Mẹ  ơi, thương bao nhiêu!
      Bé giang đôi tay nhỏ
      Ôm bóng hình mẹ yêu
      Những ngón xinh hồng đỏ
      Mẹ ơi! Thương mẹ nhiều!       
       Mừng vui, sao mẹ khóc       
      Những giọt lệ là sao       
      Trời xanh là mái tóc       
      Gió, lời ru dạt dào
      Cám ơn cung lòng mẹ
      Chiếc nôi  ấm tuyệt vời!
      Ấp ủ tình con trẻ
      Tiếng thì  thầm chơi vơi.       
      Cám  ơn đôi bàn tay       
       Âu yếm con từng ngày       
      Mơn man vào giấc ngủ       
      Cho hồn thơ mê say!
      Cám ơn  đôi môi hồng
      Những nụ hôn cháy nồng
      Làm xinh đôi má bé
      Mẹ! Tình mẹ mênh mông.
      Đỗ Văn
      GIỮ  LỜI NGƯỜI
      “Hãy đi làm hoà với anh em ấy đã”  ( Mt5,20-26 )
      Tất cả  anh em con Chúa Trời
      Yêu thương, tha thứ giữ lời Người.
      Căm thù, nóng nảy là sai phạm
      Nguyền rủa,âm mưu chỉ khổ đời.
      Lễ vật_ Hãy khoan về xếp đặt...
      Công đường_ Chắc chắn chẳng ai mời.
      Luật xưa, Thầy bổ sung đầy đủ
      Cố giữ, Thiên Đàng chốn thảnh thơi.
      Đỗ Văn
      HÃY CỨU LẤY MÌNH
      Lạy Chúa, hồn con chốn luyện hình
      Đêm ngày mong đợi Đấng Quang Minh.
      Đớn đau, ân hận vì lầm lỡ
      Khắc khoải, nấu nung bởi tội tình.
      Cậy Mẹ  nhân lành thương kiếp khổ
      Xin Cha từ  ái cứu sinh linh.
      Nhắn ai đang sống nơi dương thế
      Bác ái, khiêm nhu ... hãy cứu mình!
      Đỗ Văn
      CHIỀU  ĐÔNG 
      Mùa  đông Xuân Lộc khác thường
      Nắng mưa bất chợt... chiều buông hững hờ.
      Sân  nhà cô bé mộng mơ
      Tóc dài vai xoã cài nơ bướm vàng.
      Gió  vừa qua ngõ nhẹ nhàng
      Vài con cò trắng bay ngang ruộng đồng.
      Hàng rào dâm bụt thưa bông
      Bóng chiều tím sẫm, bềnh bồng mây trôi.
      Cha về áo đẫm mồ hôi
      Chuông nhà thờ đổ từng hồi vang vang.
      Mưa rào ướt cỏ ven đàng
      Bầy sẻ ríu rít... cây đang nảy chồi.
      Bờ  đê xanh mục đồng ngồi
      Đàn trâu thong thả, chân đồi thưa cây.
      Ô kìa, tiếng sáo đâu đây
      Tít trên trời rộng căng dây cánh diều.
      Chiều  ơi, thương biết bao nhiêu
      Gậy tre mẹ chống ngõ chiều trông con.
      Đỗ Văn
      TRANG THUỲ TRANG
      ĐẶC ÂN CỦA MẸ
      Ma-ri-a tuyệt vời
      Dâng đời mình cho Chúa.
      Sống khiết trinh trọn đời
      Xin vâng theo ý Chúa.
        Mẹ  đầy dư phúc lộc
        Khiêm nhu và cậy tin
        Ngôi Hai trong phút chốc
        Ngự  nơi cung lòng mình.
      Mẹ yêu thương thế trần
      Ban phát ngàn hồng ân.
      Là mẹ  Chúa từ nhân
      Là mẹ  chung nhân loại.
        Mẹ  muôn đời đồng trinh
        Tội tình không vương nhiễm.
        Mẹ-  ánh trăng kiều diễm
        Luôn toả  sáng lung linh.
          Mẹ  hồn xác lên trời
          Tình yêu Mẹ rạng ngời.
          Trái tim hồng êm ái
          Con yêu Mẹ , Mẹ ơi!
        Sống hiền lành, khiêm nhu
        Nuôi Thánh Tử Giê-su.
        Đồng công ơn cứu chuộc
        Mẹ  nhiệm mầu thiên thu.
        Thùy Trang 
        NIỀM VUI GIÁNG SINH
        Ngày Chúa Giáng sinh
        Đất trời vui mừng
        Thiên thần tôn vinh
        Ngôi Hai xuống thế.
        Nơi hang Bê-lem
        Hài nhi bé  nhỏ
        Ngủ  trong máng cỏ
        Cô đơn, lạnh lùng.
        Mục  đồng ca hát
        Mừng Chúa ra đời
        Cứu chuộc muôn người
        Sao trời nhấp nháy.
        Một vì  sao lạ
        Vằng vặc soi đường
        Ba vua Đông phương
        Đến chầu con Chúa. 
        Nhũ hương, mộc dược
        Vàng lụa... kính dâng
        Quỳ  lạy chúc mừng
        Con Trời nhập thể.
        Đêm đông tuyết trắng
        Gió lạnh, hang hèn...
        Điệp khúc Bê-lem
        Thiên thần trầm bổng.
        Người ơi, hãy đến
        Thờ  Chúa sinh ra
        Xuống trần vì ta
        Chan hoà  ân phúc.    
              
        Thùy Trang
        TRANG SONG LAM 
        CHO KỶ NIỆM MÙA ĐÔNG 
              Tháng mười hai rồi, trời không còn mưa nữa. Những cơn gió đông tràn về, mang theo hơi lạnh hanh, khô thật khó chịu. Vài cụm lá vàng cuối thu còn sót lại cứ xào xạc dưới mỗi bước chân qua. Rừng cao su rụng hết lá trơ cành, khẳng khiu. Sáng nay trời lạnh ghê! Tôi đến trường khi màn sương dày đặc còn giăng kín cả một khoảng trời.
              Có một chiếc xe như cố vượt lên xe tôi. Tôi đạp chậm  lại và tránh đường, nhưng chiếc xe ấy lại cố tình không muốn vượt lên. Tôi đạp nhanh hơn thì chiếc xe ấy cũng nhanh hơn nhưng vẫn không vượt qua. Tôi hơi khó chịu định dừng lại…thì lúc ấy một giọng Bắc rất rõ cất lên sau lưng:
              -Xin lỗi, hình như bạn tên Hoàng Lan phải không?
              Quay lại, tôi thấy một người con trai có khuôn mặt hiền với nụ cười rất duyên, đúng là nảy giờ bám theo xe tôi. Nhưng con trai gì mà có cái răng khểnh duyên thế nhỉ? Tôi thoáng nghĩ và đoán được ý định muốn làm quen của người con trai không quen biết này, nên cũng cắc cớ hỏi lại:
              -Tại sao không hình như một cái tên khác mà là Hoàng Lan nhỉ?
              Một thoáng bối rối hiện qua khuôn mặt, người con trai không nói gì, chỉ cười và tiến lên chạy song song cùng xe tôi. Tôi cũng không nói gì và cố đạp thật nhanh… Đến ngã ba hướng vào trường, tôi đột ngột rẽ trái, để lại người con trai không biết về hướng nào sau lưng. Tôi đạp vội đến trường, trong lòng cứ suy nghĩ lan man “Không biết người con trai ấy ở đâu? Sao lại biết tên mình nhỉ?”. Mặt trời hửng sáng phía chân trời, sương  tan dần…
             
              Trở về nhà sau một buổi dạy mệt nhoài, tôi vào phòng tắm, gội ngay cái đầu bám đầy bụi phấn…
            -Chị ơi, có ai tìm chị kìa!
            Tiếng đứa em gái út gọi tứ phía nhà trước. Tôi vội vàng chạy lên. Cái đầu mới gội xong, chưa lau, còn ướt nhẹp. “Ai tìm mình vậy nhỉ?” Vừa bước tới cánh cửa chính, tôi đứng khựng lại. “Ôi người con trai hồi sáng, sao lại biết nhà mình nhỉ?” Tôi bối rối chưa biết nói gì thì người con trai bước tới đưa cho tôi một cái bọc ni lon: “Cho mình gửi bạn cái này nhé!” Rồi lật đật ra xe đi mất. Cầm cái gói trong tay, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, chưa biết làm gì thì đứa em út chạy tới rối rít hỏi:
              -Ai vậy chị? Anh ấy đưa cho chị cái gì vậy?
              -Chị không biết, để mở ra xem đã. Sao người ta lại đưa cho chị vậy kìa?
             Mở cái bọc ra tôi thấy một chai mật ong và một cuốn sách khá dày, đề tựa “Đắc nhân tâm”. “Sách gì thế nhỉ? Sao lại đưa cho mình sách này?” Mở trang đầu, tôi thấy có ba dòng chữ khá đẹp viết bằng mực tím:
                  Mến Tặng Bạn
                  Lâm Ngọc Trang
                  Bảo Lộc Lâm  Đồng

              “À thì ra là muốn tặng cho mình đây. Nhưng sao lại tặng sách này. Có ý gì đây”. Thường thì khi muốn làm quen với người con gái nào người ta  tặng thơ. Đằng này tặng sách Đắc nhân tâm mới lạ chứ!. Tôi thấy tò mò và nghĩ “chắc người con trai này cũng sâu sắc và dạn dày lắm đây”. Nhưng thôi cất đã… vì tôi còn cả khối việc để chuẩn bị  cho buổi lễ long trọng tối nay. 
               Tối nay, cả giáo xứ tưng bừng cho niềm vui mừng Chúa giáng sinh. Mọi nhà, mọi người vui ra mặt, ai cũng rộn ràng chuẩn bị cho buổi lễ. Trang điểm xong, tôi đang loay hoay xúng xính trong chiếc váy trắng rộng, dài với chiếc khăn choàng màu xanh phủ từ trên đỉnh đầu xuống gần tới gót chân.Vì tối nay tôi được chon vào vai Đức Mẹ trong hoạt cảnh Chúa ra đời của giáo xứ.
             Lần  đầu tiên đóng hoạt cảnh lại vào vai Đức Mẹ  nữa nên tôi thấy lo lắng, hồi hộp nhưng cũng thấy hạnh phúc vô cùng. Chuẩn bị cả buổi rồi mà chưa xong. “Còn đôi giày nữa,đâu rồi nhỉ? Mình mới để đây mà…”
        • Chị ơi, có anh hôm trước đến đưa chị lá thư nè! Anh ấy đi rồi.
        • Ôi lại gì nũa đây?
        • Ừ, để trên tủ cho chị! Chị đang gấp lắm. Trễ rồi, chị phải đến nhà thờ thôi!...
              Khuôn viên nhà thờ rực rỡ ánh đèn. Người đến dự lễ rất đông, chật kín cả khoảng sân phía trước…
              Hoạt cảnh bắt đầu. Cả nhà thờ cười ầm lên với cảnh diễn đầu tiên. Khi thấy tôi nặng nề ngồi trên lưng lừa cùng anh giáo lý viên vào vai thánh Giuse tiến vào sân nhà thờ.   
              Nhìn chú lừa bước đi nặng nhọc,ngộ nghĩnh trông thật buồn cười.Vì lừa là do hai anh giáo lý viên khom mình xuống,chỉ trùm cái mền và cái đầu lừa bằng giấy lên thôi.Khi tiến gần đến cửa chính tôi chợt thấy Trang,người con trai ấy đứng ngay cánh cửa chính và vẫy tay cười với tôi “ôi người ấy cũng đi lễ kìa”. Tôi cũng mỉm cười nhìn lại… rồi tiến vào trong nhà thờ.
                Không ngờ, đó là nụ cười sau cùng mà tôi thấy của người ấy. Sau lễ giáng sinh, người ấy ra đi biền biệt, không để lại một lời nhắn nào. Tôi cứ nghĩ chắc tại người ấy buồn vì lần ngỏ lời với tôi và có ý mời tôi về quê giỗ mẹ trong lá thư vào cái hôm trước lễ giáng sinh; nhưng vì mới gặp một hai lần, cũng chưa biết người ấy thế nào nên tôi đã từ chối. Ước gì, chuyện không phải vậỵ…
              Thời gian dần trôi, nụ cười của người ấy cũng phôi phai trong trí nhớ của tôi. Cho đến một hôm gặp lại anh bạn thân của người ấy hồi người ấy còn ở Cẩm Đường trong một lần về dự đám cưới người quen ở đó năm 2008, tôi mới biết sự thật vì sao người ấy ra đi và càng không thể ngờ đó là cả một câu chuyện tình yêu mà hai mươi năm sau tôi mới được biết qua lời kể của anh bạn.
                                                              * * *
               
             …Hồi đó tôi mới ra trường, còn trẻ nên nhà trường phân công tôi vào dạy phân hiệu xa nhất, cách trường chính hơn hai cây số. Đường đến trường phải qua hai con dốc và một chiếc cầu. Ngày ấy, tôi đâu biết rằng bên kia cầu có một người con trai ngày ngày thường lén nhìn tôi mỗi lần đi qua. Trang nhà ở Bảo Lộc, làm nghề nuôi ong nên phải di chuyển nhiều nơi như dân du mục. Năm 1988, Trang dừng chân ở rừng cao su Cẩm Đường bên kia chiếc cầu gần ngôi trường tôi đang dạy. Tôi càng không biết là người con trai ấy yêu màu lam tím, cũng là màu áo tôi thường mặc mỗi khi đến trường. Thảo nào, mỗi khi qua cầu là tôi nghe bài hát “Ngàn thu áo tím”. Càng không thể hiểu ra có một người con trai, mỗi khi đông về thường hay thích hát bài ‘Bài thánh ca buồn” vì người con trai ấy đã yêu người con gái vào vai Đức Mẹ đêm giáng sinh năm đó….
              Ngày mà Trang biến mất sau đêm giáng sinh, không phải Trang buồn vì lời từ chối của tôi mà Trang đang chuẩn bị cho một chuyến vượt biên, và ngay đêm đó phải đi về miền tây. Nếu vượt biển thành công, định cư được Trang sẽ liên lạc và bảo lãnh tôi sang Mỹ.
              Chuyến vượt biên không thành. Trang cùng một nhóm người bị bắt vào trại giam ở miền tây. Trong khi chờ ngày ra tòa, Trang cùng người bạn lên kế hoạch trốn trại. Vào một đêm tối trời hai người cùng bỏ trốn, bị phát hiện, công an rượt đuổi theo. Hai người chạy thục mạng dưới làn mưa đạn. May mà không bị sao cả. Sau nhiều ngày băng ruộng, băng rừng, đói thì xin ăn…cuối cùng Trang cũng về tới Cẩm Đường, ở lại nhà anh bạn thân, định là sẽ gặp tôi nói hết mọi chuyện nhưng không dám vì đang là tội phạm trốn chạy. Đêm đó Trang đến nhà tôi nhưng không dám vào, chỉ đứng nhìn tôi bên khung cửa sổ rồi lặng lẽ ra đi.
              Trang về lại Bảo Lộc, ần náu trong rẫy một thời gian, khoảng mấy năm, chờ đến lúc chính quyền không còn để ý mới về nhà. Sau khi về nhà biết tin tôi đã lấy chồng. Trang vô cùng đau khổ, suốt mấy tháng trời chỉ biết uống rượu. Trang nghĩ là suốt cuộc đời còn lại, sẽ không yêu người con gái nào ngoài tôi. Nhưng sự đời thường  hay trớ trêu, đến năm một 1996, bà nội Trang yếu dần sau một cơn bạo bệnh. Ước mong của bà là được thấy Trang thành hôn trước khi qua đời. Không thể không nghe theo, Trang được mai mối cùng người con gái trong làng. Ngày đón dâu Trang đã khóc thật nhiều, những giọt nước mắt tan vỡ một mối tình đơn phương, những giọt nước mắt tiếc nuối cho một chuyện tình vì dù biết tôi đã có gia đình nhưng anh vẫn muốn giữ trọn tình yêu cho tôi, giờ Trang đã có gia đình tức là Trang đã mất tôi vĩnh viễn. Trang lấy tên tôi để đặt cho đứa con gái đầu lòng…
              Tôi nghe anh bạn kể mà lùng bùng cả hai tai ”Chúa  ơi, con nào biết đâu  người ấy đã yêu và  đau khổ vì con nhiều đến như vậy! Chỉ mới gặp vài lần qua ánh mắt nụ cười,sao người ấy lại dành cho con một tình yêu sâu nặng đến như vậy, thật con không thể nào ngờ Chúa ơi!”. Anh bạn còn cho tôi biết thêm. Đến bây giờ Trang vẫn còn hối tiếc vì đã không nói được với tôi mọi chuyện trước chuyến vượt biên. 
        * * *
            
              Cám  ơn anh bạn đã cho con biết sự thật về một tình yêu.Cám ơn một tình yêu đã rất đẹp mà người đã dành cho con ‘Chúa ơi, một mùa đông nữa lại về, xin Chúa cho gia đình người ấy luôn được hạnh phúc. Còn tình yêu dành cho con, hãy xem như một kỷ niêm, kỷ niệm rất đẹp về một mùa đông đã xa…
                                                                                                             Mùa đông 2011
                                                                                                                Song Lam
        TRANG MIC.CAO DANH VIỆN
        TỈNH THỨC
        Tuần I Vọng B
        Anh em hãy coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến”    ( Mc 13, 33-37) 
        Ví  như người chủ đi xa
        Trao quyền canh giữ cửa nhà sớm hôm
        Chong đèn canh thức sẵn sàng
        Dẫu  đầu hôm, dẫu canh tàn, đêm khuya
        Bất ngờ lặng lẽ Người về
        Ta còn tỉnh thức, tràn trề niềm vui
        Hay say giấc thú ngủ vùi
        Uổng công một cuộc trần đời hư vong
        Vọng hồng mùa của đợi trông
        Ngôi Hai Cứu Thế đêm đông giáng trần
        Dặn lòng canh thức chờ mong
        Ngôi Hai Thẩm Phán quang lâm ngự triều
        Đầy bình dầu, ắp Tình Yêu
        Đèn chong sáng tỏa ánh thiều hy sinh
        Hoa giăng hương sắc chung tình
        Miệng vui hát khúc cậy tin Chúa Trời
        Ngày chủ về, ngày vui tươi
        Thâm tình chủ tớ nụ cười trao ban
        Say duyên trần thế thiên đàng
        Cho ai tỉnh thức sẵn sàng đợi trông.
        Mic. Cao Danh Viện 19-11-2011
        SÁM HỐI VÀ THANH TẨY
        Tuần II Vọng B
        Có Đấng quyền thế hơn tôi, đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quay dép cho Người”
        (Mc 1, 1-8) 
        Này  đây ngôn sứ của Ta
        Dọn  đường sửa lối từ xa đến gần
        Từ  nơi hoang địa xa xăm
        Về  trong cô lặng nội tâm một mình
        Người là ngôn sứ công bình
        Ăn châu chấu, uống mật ong rừng lớn lên
        Lông lạc đà, áo che thân
        Bôn ba đôi gót chân trần báo tin
        Ăn năn sám hối thật tình
        Nhận  ơn Thanh Tẩy trầm mình Jordan
        Ngày cứu rỗi đã đến gần
        Người nên cao trọng bội phần hơn Gioan
        Dừng thôi những cuộc lạc hoan
        Lắng lòng khiêm nhường hồi tâm trở về
        Bỏ  đi điệp giấc đam mê
        Công minh sống giữa bộn bề nhân gian
        Ơn Thánh Tẩy đẹp vô vàn
        Nên cung điện Chúa rỡ ràng giáng sinh
        Khởi  đầu cho một chuyện tình
        Nhân gian cùng với thiên đình giao duyên
        Mic. Cao Danh Viện 22-11-2011
        TIẾNG KÊU TRONG SA MẠC
        Tuần III Vọng B 
        “ Tôi là tiếng kêu trong hoang địa, hãy sửa cho ngay đường Chúa đi”   (Ga 1, 6-8. 19-28) 
        Có  người được Chúa sai đi
        Việc là nhân chứng, tên thì Gioan
        Không là ánh sáng trần gian
        Nhưng làm nhân chứng ánh quang Ngôi Lời
        Tiếng loa hoang địa gọi mời
        Dọn  đường Chúa đến sáng tươi tâm hồn
        Hố  sâu phủ lấp cho bằng
        Đồi cao bạt xuống thẳng hàng lối đi
        Hồn  ơi! Bỏ lối ngu si
        Sẵn sàng đón Chúa xiêm y đẹp ngời
        Công bình bác ái lên ngôi
        Hoa giăng đèn mắc bên chồi yêu thương
        Người đang đến! Tựa Vầng Dương
        Êm như gió nhẹ, sáng dường thanh thiên
        Hiền hoà như thể Con Chiên
        Vào  đời tẩy xoá tội khiên nhân trần
        Ngày của Chúa, đã đến gần
        Vui lên trong Chúa ! Canh tân cuộc đời
        Đón Ơn Cứu Độ từ Trời
        Xuống nơi đất thấp làm người như ta
        Mic. Cao Danh Viện 23-11-2011 
        NGÔI LỜI NHẬP THỂ
        Tuần 4 Vọng B 
        “Vâng! Tôi đây là nữ tỳ của Chúa, Xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ Thần nói” (Lc 1, 26-38) 
        Địa đàng lời hứa xa mơ
        Bao năm trông vọng một giờ hiển linh
        Hôm nay Gió thoảng đưa tình
        Lời theo nhiệm ý hạ mình giáng lâm 
        Xảy ra trong một cô thôn
        Có  người Trinh nữ chuyên chăm giữ Lời
        Nàng xinh đẹp! Nàng tuyệt vời!
        Dẫu theo lề luật vâng lời đinh hôn 
        Thánh thiêng ở tận tâm hồn
        Chiêm suy Lời Chúa ôn tồn lắng nghe
        Chung quanh lặng vắng tư bề
        Có  Thiên Sứ Chúa hiện về truyền tin 
        Ngập ngừng, bối rối, xét mình
        Làm sao cho xứng ân tình Trời cao
        Mới vừa nghe một lời chào
        Nữ  lưu phận mọn dám đâu đáp tình 
        “ Này đây! Đức Nữ Đồng Trinh
        Nhờ  quyền năng Chúa Thánh Linh phủ đầy
        Bà  diễm phúc, sẽ mang thai
        Con Bà: Đấng Thánh nhân loài đợi trông” 
        Một giây xao xuyến tấc lòng
        “Này là tỳ nữ XIN VÂNG như lời
        Xin  Ngôi Cứu Chuộc trần đời
        Yêu thương nhập thể thành người trong tôi” 
        Nữ  tỳ của Đức Chúa Trời
        Mang ơn giáng thế cho đời hiển linh
        Ngôi Lời Thiên Chúa giáng sinh
        Hỏi rằng: Tôi đã dọn mình…. cho nên??? 
        Mic. Cao Danh Viện 23-11-2011
        CHÚA  ĐÃ GIÁNG SINH Lễ Giáng Sinh
        “ Người đã đến nhà mình,nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” ( Ga 1, 1-18)
        Ban sơ đã có Ngôi lời
        Người là chính Đức Chúa Trời Ngôi Hai
        Trong Người mọi vật an bài
        Căn nguyên sự sống nhờ Ngài mà nên 
        Hôm nay Ánh Sáng bừng lên
        Người là nguồn Sáng vững bền muôn thu
        Tên của Người: ĐỨC GIÊSU
        Đến trong thế giới mịt mù nghi nan 
        Sinh ra trong cảnh nghèo nàn
        Nên nguồn sung mãn trao ban ân tình
        Người nay đã đến nhà mình
        Sao ta tiếp đón vô tình như không 
        Chỉ  người thiện chí đợi trông
        Tin vào Danh Thánh, trọn lòng yêu thương
        Niềm tin sáng tựa vầng dương
        Nguồn Ơn Cứu Độ khôn lường trao ban 
        Hôm nay khắp cả trần gian
        Đón Nguồn Ánh Sáng toả lan địa cầu
        Phá  tan tăm tối đêm thâu
        Hoà  bình Công lý đâm chồi Bethlem
        Mic Cao Danh Viện 29-11-2011
        TRANG LƯU MINH GIAN
        ĐỒNG VỌNG
        Vọng về, Người có hay Giáo đường giăng sắc tím Dương cầm trơ phím Hoài nhớ một bàn tay Gió heo mây Những ngày đông buốt giá Con co ro giữa căn phòng lạ Thèm hương ấm ngày xa... Nắng chiều tà Căn phòng nhỏ sáng lên niềm mong đợi Người sẽ tới... Giữa bộn bề xáo trộn lòng con? Giữa nhịp tim chừng như đã mỏi mòn? Giữa nhịp đời lay lắt héo hon? Người đợi gì nơi con Xa lắm rồi những ngày xưa tháng cũ... Miên man ngái ngủ Con lê chân khắp nẻo hồng trần Trượt dài... Đâu điểm dừng chân? Vọng về Thoáng buâng khuâng Con nhận ra lòng mình còn nhiều hoài nhớ Một mình lớ ngớ Như người khách lạ giữa mùa quen Phố lên đèn Con nhận ra lòng mình còn nhiều góc tối Thấy đời mình cần ơn cứu rỗi Để không trượt dài cho đến mãi ngàn sau Vọng về Mình chờ đợi nơi nhau Cho niềm ấy trở nên lời đồng vọng Không còn chiếc bóng Lòng gặp lòng Náo nức mùa vui..
        Roma – Mùa Vọng 2011 Lưu Minh Gian
        VẦNG DƯƠNG KHUẤT NÚI
        Tháng 11. Tưởng nhớ những người đã khuất…
        “Because I love this life, I know, I shall love death as well.” (Rabindranath Tagor – Gitanjali, in: “Threshold”)
        1.
              Hắn bước vào thế giới này một cách thật êm  đềm, đến độ chính hắn đã chẳng ý thức  được gì về những bước chân đầu tiên của mình. Có lẽ cũng như cách của bất cứ một loài sinh vật nào khác mà thôi, bởi nói cho cùng hắn cũng là một loài sinh vật! Ngày sống của hắn được đánh dấu đều đặn bởi sự xuất hiện và ẩn khuất của vầng thái dương. Vầng dương xuất hiện, mọi vật tỏ bừng trong ánh sáng. Vầng dương ẩn khuất, tất cả chìm ngợp vào bóng tối.
              Ngày từng ngày, vầng dương xoay quanh hắn theo một nhịp  điệu đều đặn. Cuộc sống cứ vần xoay quanh hắn. Hắn thấy mình là tâm điểm của mọi chuyển  động.
        2.
              Hắn dần nhận ra mình là thành viên của một xã hội. Xã hội là một tập hợp không chỉ gồm những sinh vật. Xã hội của những con người.
              Ngày qua ngày, hắn dần khám phá ra giá trị nơi những con người. Con người bé nhỏ, nhưng lại hàm chứa một sức mạnh vô biên khiến bất cứ một loài sinh vật nào cũng phải e dè kinh sợ. Sức mạnh ấy được phú bẩm tiềm tàng ngay từ lúc họ chào đời. Sống là tiến trình làm khai phá và bùng vỡ nguồn sức mạnh ấy. Bảo sao muôn loài muôn sự không phủ phục dưới chân con người!
              Với con người, thế giới ngày một trở nên tốt  đẹp hơn. Dấu ấn của con người càng lúc càng trải rộng ra khắp cùng thế giới: nơi chân trời góc biển xa xôi, chốn rừng thiêng nước độc, những hải đảo ngút ngàn, những vùng băng tuyết lạnh giá, những xa mạc nóng bỏng hoang vu… Nơi nào có con người, nơi ấy được cải thiện để trở nên một môi trường sống thực sự. Nơi nào có con người, nơi ấy có sự sống bừng nở.
              Con người được đưa vào đời như những người sáng tạo. Họ bước đi không phải theo một lập trình đã định sẵn, nhưng là theo một sức sáng tạo mãnh liệt và liên tục trong tầm khả năng được phú bẩm cho họ. 
              Ấy thế là con người dễ dàng nhận ra vị trí tâm điểm của mình giữa lòng trái đất và giữa lòng vũ trụ.
        3.
              Ý thức về chính mình bao giờ cũng đi đôi với ý thức về tầm mức bao la của thế giới mà trong đó mình là một bộ phận. Xã hội con người được thiết định trên nền địa cầu. Từ địa cầu nhìn ra, không gian bên ngoài chỉ là một vùng trống không thăm thẳm. Khi con người tiến bộ đến độ có thể bay vào không gian, họ ngoảnh đầu nhìn lại và giật mình nhận ra rằng địa cầu chỉ là một chấm nhỏ nhoi chìm hun hút giữa lòng vũ trụ. Biết bao nhiêu người đã phải giật mình tự hỏi: Con người có là chi? Phàm nhân đáng là gì?..
              Như  bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, một ngày nọ  hắn nhận ra những gì mình ôm ấp và tin tưởng bấy lâu là sai lầm. Một kẻ báng bổ nào đó đã cả gan chỉ ra rằng hắn không phải là tâm điểm của mọi sự. Cả cuộc đời hắn chỉ là một sự vần xoay liên tục quanh một tâm.
              Hắn không muốn tin rằng mình không phải là tâm điểm. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình xoay quanh vầng thái dương. Hắn không bao giờ dám tin rằng nơi mình sống chỉ là một tiểu tinh cầu tầm thường giữa hàng tỉ tỉ những tinh cầu khác. Hắn không muốn chấp nhận vai trò một đứa con ghẻ của mình giữa lòng một bà mẹ vũ trụ quá đỗi bao la, như một triết gia cận đại nào đó đã phải nhọc nhằn cảm nếm. Tưởng rằng mình đang sống giữa nơi phố thị phồn hoa rực rỡ, hắn bỗng dưng bị chỉ cho thấy rằng nơi mình đang sống chỉ là một ngôi làng đèo heo hút gió vô danh vô phận trong vương quốc bao la của vũ trụ.
              Có  nhiều đêm hắn nằm mơ cùng một giấc mơ kinh hãi. Hắn đang tung tăng dạo bước giữa khoảng trời bao la bát ngát. Hắn đang vui say nhảy múa trong vùng không gian vô cùng vô tận. Bỗng dưng hắn rơi xuống. Hắn rơi xuống càng nhanh, vùng không gian quanh hắn càng thu hẹp lại. Hắn như đang rớt vào một miệng phễu vô hạn. Hắn như đang bị dồn ép lại. Áp lực quanh hắn mỗi lúc một mạnh hơn. Hắn cứ bị dồn lại, ép lại, bó lại… Hắn nghẹt thở. Hắn hết sức vẫy vùng. Hắn trở nên một chấm nhỏ nhoi mất hút giữa vùng trời vô biên vô tận.
              Trước cái bao la vô cùng vô tận, hắn thấy mình chẳng còn là gì. Có phải hắn là một hư vô trước một vô biên? Hay hắn là một tất cả trước một hư vô? Hay hắn đang đong đưa giữa chừng của hư vô và vô biên? Hắn ngộp thở khi đặt mình giữa hai miền cực tiểu và cực đại như thế. Hắn hoặc là hư vô hặc là tất cả, hay hắn vừa là hư vô vừa là tất cả?
              Và  ánh hào quang vụt tắt khi hắn nhận ra vị trí  hẩm hiu giới hạn của hắn, của con người. Từ trên trời cao, con người bị kéo rơi phịch xuống đất…
              Hắn là ai? Con người là ai?...
        4.
              Nhìn lại, hắn nhận ra rằng cuộc đời con người được trải đều ra trong làn nước mắt: nước mắt hoảng hốt lúc bị quăng ném vào giữa cuộc đời, nước mắt bỡ ngỡ khi đứng trước ngưỡng cửa của những đổi thay mới mẽ, nước mắt chia ly tủi sầu, nước mắt thất bại tiếc nuối, nước mắt lúc vĩnh biệt chia xa. Con người nào cũng vào đời với cặp mắt mở to và hai bàn tay nắm chặt. Con người nào cũng ra đi với hình ảnh nhắm mắt xuôi tay. Chút gì đọng lại chỉ là những giọt nước mắt vươn vãi khắp cùng bờ cõi vũ trụ…
              Được sinh ra, lớn lên, bước chân vào cuộc sống, con người chừng như lúc nào cũng mang tâm trạng bỡ ngỡ. Ấy vừa là tâm trạng của những kẻ bước đi trên mảnh đất của mình, trong căn nhà của mình; nhưng ấy cũng là tâm trạng của một kẻ liên tục làm khách lạ giữa cõi trần gian. Cuộc sống mở ra trước mắt con người bao la đến độ càng ngày con người càng không dám chắc chắn vào bất cứ điều gì. Chỉ một sự kiện chắc chắn duy nhất mà không một con người nào có thể chối cãi, dù họ thuộc bất cứ thời đại nào, bất cứ hoàn cảnh sống nào, bất cứ địa vị xã hội nào: cái chết!
              Hắn chứng kiến nhiều điều quanh mình đã qua đi. Hắn nghiệm thấy nhiều điều nơi mình đang qua đi. Con người sẽ qua đi. Mọi thế hệ con người sẽ  qua đi. Điều ấy chứng thực rằng con người mang nơi mình một sức sống giới hạn, bị khuôn định bởi một không gian và thời gian nhất định. Rõ ràng, địa cầu không còn được dựng nên cho hắn. Nếu địa cầu được dựng nên cho riêng hắn, tại sao hắn phải ra đi, trong khi địa cầu vẫn cứ tồn tại? Rõ là con người không phải là tâm điểm của mọi tạo thành. Nếu con người là tâm điểm và địa cầu được dựng nên cho con người, tại sao con người phải ra đi, hết người này đến người khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác, còn địa cầu thì vẫn còn đấy, vẫn cứ vần xoay cách đều đặn bền bỉ?
              Vầng dương xuất hiện rồi ẩn khuất theo một chu kỳ đều đặn không hề mệt mỏi, như một dấu chỉ trường tồn bất biến. Chỉ có con người là ra đi, hết người này đến người khác, hết thế hệ này đến thế hệ khác. Ra đi vĩnh viễn.
              Hắn nhận ra cái ngạo khí kệch cỡm trong tuyên bố “con người là thước đo vạn vật”. Hắn nhận ra cái ảo tưởng tội nghiệp của những con người huênh hoang: “bàn tay ta làm nên tất cả..” “Tất cả” có nghĩa là gì khi mọi sự cuối cùng cũng sẽ trở về bụi cát?
        5.
              Muốn hay không muốn hắn cũng phải nhận ra vai trò thụ tạo của mình. Hắn có thể cho mình mọi thứ, nhưng không thể quyết định ngay từ khởi đầu rằng mình sẽ có mặt hay không có mặt trong cuộc đời này. Hắn có một cuộc đời trong tư thế của một người thụ nhận, của một kẻ được ban phát, của một kết quả trồi hiện từ giữa lòng dòng chảy vô tận của sự sống. Có một chút tương đồng nào đó trong sự sinh thành của hắn với sự sinh thành của vũ trụ đang cưu mang hắn. Tự thuở nào đó, hắn đã được đặt vào lòng một vũ trụ hỗn mang, có vực thẳm, có bóng tối, có sóng gió thét gào, có mây mưa bão lũ. Cả vũ trụ đã không ngừng biến động để thành hình. Hòa nhịp vào giữa lòng vũ trụ, hắn cũng không ngừng chuyển động để thành hình. Để dần dần rút mình ra khỏi cái hỗn mang tạp nhạp, để mỗi ngày trở nên là mình hơn, là người hơn…
              Thế  mới biết rằng được sinh ra chưa phải là hoàn tất. Đúng hơn, tất cả mới chỉ là khởi đầu, khởi đầu cho một hành trình đặt mọi thứ hỗn mang vào một trật tự nhất định.
              Và  hắn bỗng nhận ra vị thế của mình giữa dòng chảy sự sống. Sống không có nghĩa là đứng yên một chỗ để an hưởng một định mệnh tất định nào đó. Sống là chuyển động để tạo nên định mệnh, là một sự chuyển động không ngừng để xây dựng và hướng đến thành toàn. Nếu hiện hữu được đặt định như một thể bất biến, đó là một kết án hơn là một đặc ân, một tất định nghiệt ngã hơn là một quan phòng chu đáo.
              Và  hắn cũng không thể không thừa nhận rằng dòng chảy sự sống tuyệt đối là dòng chảy một chiều. Một khi đã được đặt vào ấy, không bao giờ có con đường tháo lui cho con người. Tất cả sự sống đều chuyển động, đều bùng nở, đều tiến về phía trước. Tất cả như được hút bằng một sức hút thần bí vô danh mà bất khả chống cưỡng. Tất cả được đẩy bằng một sức đẩy tự nhiên mà luôn hướng vào một cùng đích nhất định. Tất cả không phải đang đi vẩn vơ, nhưng là đang xoay quanh một tâm điểm, không phải đi loang quanh vô nghĩa, nhưng là đang tiến về một cùng đích. Nhưng chuyển động đến đâu? Hướng về đâu? Nhiều người hay nói rằng chỉ những kẻ rảnh rỗi vô tích sự mới có thời gian ngồi vắt tay lên trán để suy nghĩ xem sau cuộc sống này mình sẽ đi về đâu. Họ lý luận rằng lo sống cuộc sống này chưa xong, còn bày đặt vẩn vơ triết lý về những cái đằng sau cuộc sống này! Càng ngày người ta càng thu mình lại để sống với những cái trước mắt, để tận hưởng cái vỏ bọc an toàn của hiện tại. Nhiều người sợ nhắc đến cái chết, bệnh tật, tai ương… vì tất cả như những bóng mây mờ có nguy cơ phủ chụp làm cho cuộc sống của con người nên ngột ngạt, nên bẽ bàng, nên tê liệt. Chừng như cuộc sống này quá ngắn ngủi nên người ta sợ đánh mất nó, sợ sống không trọn vẹn, đến độ người ta muốn tránh né thậm chí cả việc nói đến những gì không liền lạc, không trơn tru và không vĩnh tồn của sự sống.
              Nhưng có ai thoát được câu hỏi vốn như một  ám ảnh khôn nguôi trong thân phận con người: Sống để làm gì? Rồi sẽ đi về đâu? Có ai chưa một lần giật mình khi chứng kiến cái chết của một người bên cạnh mình, một người hôm qua hãy còn ăn, còn nói, còn hoạt bát sống động, hôm nay đã là cái xác không hồn vùi sâu trong lòng đất…
              Sống là chuyển động. Đang chuyển động liên tục như một dòng chảy, bỗng dưng một ngày nào đó sự liên tục bị gãy đứt. Chuyển động đến cùng là một sự gãy đổ, một sự đứt lìa, một sự chấm dứt vĩnh viễn? Chết!
        6.
              Nhưng điều gì có thể phá vỡ tính liên tục của sự sinh thành? Điều gì có thể  làm gãy đổ cuộc sống? Chết, là một sự gãy đổ thô bạo, hay là một sự tiếp diễn lạnh lùng của một tiến trình vốn đã tự ngàn đời liên tục? Có thể gọi ấy là một đột biến đáng sợ, một khủng hoảng lớn lao, hay là một sự lột xác kỳ diệu để thực hiện một bước nhảy vọt bí ẩn nào đấy? Chết, lạnh lùng và lặng lẽ như đêm. Nhưng đêm là khi vầng dương quay mặt với địa cầu, hay là khi địa cầu quay mặt với vầng dương? Là vầng dương bỏ rơi địa cầu trong đêm tối, hay là địa cầu cứ mê mải trên một quỹ đạo lãng lánh ánh sáng của vầng dương? Là vầng dương khuất núi, hay chỉ đơn giản là một sự di chuyển liên tục từ sườn đồi bên này đến sườn đồi bên kia, từ mặt cầu bên này đến mặt cầu bên kia, để tiếp tục tỏa sáng? 
              Rất nhiều khi, những điều tưởng như là gãy đổ thô bạo, như là chấm dứt vĩnh viễn, như là một đột biến kinh hoàng… đơn giản chỉ là một sự liên tục đều đặn của một hành trình mà con người vốn không đủ sức để dõi theo. Rất nhiều khi biến đổi không phải là một thất đoạt hay mất mát. Biến đổi càng không phải là chạy trốn vào hư vong để lưu lại một phóng ảnh mù mờ phai nhạt. Biến đổi trước hết và trên hết, là để tiếp tục hiện hữu.
              Không gột bỏ những cái cũ kỹ tầm thường, làm sao có thể hướng đến điều gì là mới mẻ kỳ diệu?.. Có những người ra đi, nhẹ nhàng chỉ như đặt chân bước qua một cái ngưỡng cửa. Họ dạy hắn một bài học quý giá rằng: cuộc sống này cân bằng như một căn phòng có hai cánh cửa, có hai cái ngưỡng cửa. Chừng như đã một lần hắn được bước chân qua một cái ngưỡng cửa, đi từ một thế giới mù mịt bí ẩn nào đó để đặt chân vào cuộc đời này. Nếu hắn dám nói mình yêu mến cuộc sống này, cuộc sống mà hắn đã được đưa vào với tư thế của một kẻ tuyệt đối nghèo nàn trống rỗng, không dự phóng, không ý thức… thì tại sao hắn lại không thể yêu mến “cái gì đó” ở đằng sau ngưỡng cửa thứ hai, dù lúc này, cái ý thức và hiểu biết về “cái gì đó” trong hắn đơn giản cũng chỉ là một khoảng rỗng không tuyệt đối! Hắn đã không tự mình bước vào thế giới này, nhưng được mang vào, thì cũng thế, đến một lúc nào đó, hắn sẽ lại được mang đi. Tại sao không?... 
              Sống? Một đích đến hay chỉ là một chặng trên  đường đi?
              Chừng như sự có mặt trong cuộc đời này chỉ  là một thể hiện hữu hình của cuộc hiện hữu. Mà sự hiện hữu của con người thì sâu và  dài hơn rất nhiều so với những gì chỉ là  hữu hình, thực tiễn…
              Chừng như mọi sự chỉ phụ thuộc vào cái nhìn. Cái nhìn khiến mọi vật trở nên giàu ý nghĩa, cũng cái nhìn khiến mọi vật trở nên nghèo nàn và vô lý.
        7.
              Những con người liên tục ra đi, như mất hút, như tan vô hình vô dạng vào cõi mịt mùng, không vọng lại một chút âm thanh, không nối lại một chút hình ảnh. Những thế hệ đến sau liên tục tiếp nối những thế hệ đi trước, liên tục đổ đầy vào một dòng lịch sử chảy dài như bất tận. Đó là lịch sử!
              Con người nào cũng thuộc về một nền văn hóa, con người nào cũng “thành người” trong một dòng chảy lịch sử cụ thể. Trong dòng lịch sử, mỗi con người tìm thấy vị trí nhất định của chính mình. Lịch sử cưu mang con người theo cách của một người mẹ. Lịch sử như một dòng sông liền lạc, trong đó con người tìm thấy căn tính, sứ mạng và ơn gọi làm người.
              Thế  nhưng lịch sử không thể phủ trùm con người, bởi lịch sử được làm nên bởi những con người. Trong mỗi con người, luôn tiềm tàng một nguồn sống, một sức mạnh, một vị thế, một phẩm giá mà  bất cứ thăng trầm biến đổi nào của lịch sử  cũng không thể xóa nhòa. Con người có một tầm vóc vượt lên trên tất cả những điều kiện xã hội và lịch sử. Cái khuôn văn hóa-lịch sử chưa bao giờ có thể nói hết tất cả những gì con người là. Mỗi con người chỉ có mặt trong lòng một nền văn hóa và một hoàn cảnh lịch sử với một thời hạn ngắn ngủi, nhưng sự hiện diện của họ gióng lên một tiếng ngân vọng có sức kéo dài và vang xa đến tận cùng… Thế nên từ khi có con người, lịch sử không phải là phủ định nhưng là bổ sung, không là thay thế nhưng là tiến triển. Không phải là các thế hệ kế tiếp nhau theo cách thế hệ sau đến trám vào chỗ của thế hệ trước. Mỗi một hiện hữu đều đóng một vị trí đặc biệt. Mỗi một người là một mắc xích trong chuỗi hành trình dài như vô tận hướng đến cùng đích. Vai trò của mỗi một mắc xích là bất khả thay thế.
              Vì  thế, không có những con người đã ra đi và trở  nên hư mất. Chỉ có những con người đang tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình của mình, chuyến hành trình luôn luôn liên tục và luôn luôn mới mẻ.
              Như  vầng dương khuất bóng bên này để tiếp tục chiếu sáng rực rỡ bên kia sườn đồi, những thế hệ con người nối tiếp nhau ra đi để bước vào cõi ánh sáng. Tất cả mọi biến đổi đều ấy chừng như chỉ có thể diễn ra trong lòng một bàn tay thần diệu nào đó. Để nhờ đó, những con người liên tục được đưa dẫn vào đời, liên tục được đưa dẫn ra khỏi cuộc đời.
              Như  một mũi tên họ lao thẳng về cùng đích.
              Roma - Tháng 11.2011
                           
        Chân Thành Tri Ân
        -Mạng Lưới Dũng Lạc
        -Cha Linh Hướng
        -Chủ Nhiệm ĐXT Dũng Lạc
        -Quí Tác Giả
        -Quí Bạn Đọc
        -Quí  Cộng Tác Viên 
        Kính chúc Mạng Lưới Dũng Lạc, Quí Cha, và Quí  Vị
        MỘT MÙA GIÁNG SINH AN BÌNH 
        Rất mong nhận những tác phẩm mới cho
        ĐXT Xuân Lộc số 6, tháng 1 năm 2012
        MỪNG XUÂN MỚI
        Bài vở xin gửi về: micaelvien@yahoo.com.vn
        Kính Mến
        ĐXT Xuân Lộc 

        KÍNH CHÚC QUÍ VỊ
        MÙA GIÁNG SINH HỒNG PHÚC 
        CLB ĐỒNG XANH THƠ
        XUÂN LỘC

      Không có nhận xét nào:

      Đăng nhận xét

      Hotline : 072 90 4000

      Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

      Radio Mẹ Hằng Cứu Giúp