Câu lạc bộ sáng tác thơ văn
Công Giáo Xuân Lộc
Công Giáo Xuân Lộc
Thưa quý vị, thưa các bạn
Tháng chín, mùa thu đang đi qua một nữa!
Có điều gì mà vương mắc hồn thơ
Không chỉ là trăng mơ, là heo may ngọn gió hay
nhịp thở thời gian. Cũng không chỉ là những ký ức
tuổi thơ trong một mùa tựu trường ắp đầy nỗi nhớ,
hay một mối tình yêu lãng mạn giữa trời thu
Nhưng tất cả đang quyện hòa để thành một điều kì
diệu! Điều kì diệu đến từ Đấng Tuyệt Diệu. Ngài đã
ban cho trời đất vạn vật mùa thu, đã thổi vào thu
một hồn thiêng ắp đày thi tứ, để những tâm hồn rung
lên nguồn hạnh phúc được ca tụng và tạ ơn Đấng
Tác sinh
Đồng Xanh Thơ Xuân Lộc số 2 với những tác giả
thân quen:
ĐỖ VĂN
XUÂN THANH
SONG LAM
THANH HƯƠNG
LƯU MINH GIAN
LÊ TÍN HỮU
SAO BIỂN
JOS. NGUYỄN HỮU ĐẠT
LÊ NGUYỄN
PHÙ DU
MIC. CAO DANH VIỆN
BA TÔI
Ruộng khô đất nứt nẻ rồi
Ba đầu không nón, mồ hôi ròng ròng
Lúa xanh mơn mởn đòng đòng
Mưa sao chẳng thấy, đợi mong sớm chiều!
Ba tôi cực nhọc đủ điều
Luôn tay cày cấy, tưới tiêu, vun trồng
Mặt trời ló rạng phía đông
Mẹ đã tất tưởi gánh gồng nặng vai
Còn cha từng bước thật dài
Bờ ruộng ướt đẫm sương mai ... ra đồng! 5
Thân gầy thách thức bão giông
Mưa to, nắng gắt vẫn không chịu lùi
Quên mình để gia đình vui
Rảnh rang ba lại lui cui việc nhà
Sửa sang vồng bí, giàn hoa
Bắt sâu luống cà, phân bón cho dưa
Nhìn ba như thân cây dừa
Một mình chống chọi nắng mưa vững vàng
Chúng con xin hứa thật ngoan
Để ba mẹ được ủi an, đáp đền
Đỗ Văn
TRI ÂN PHỤNG THỜ
Chúa luôn dìu dắt chúng ta
Vững vàng yêu mến, ngợi ca ân tình
Nhọc nhằn trong cuộc hành trình
Đích đến hạnh phúc, quang vinh dạt dào
Làm gì ai cũng ước ao
Thành công - vạn sự làm sao tốt lành!
Vui mừng, ca ngợi, vinh danh
Tạ ơn Người đã đồng hành với ta
Tôn thờ chí thánh là Cha
Hát khen dũng lực Ngôi Ba Thánh Thần
Ngôi Hai mặc lấy xác trần
Đổ tuôn lênh láng hồng ân cho mình
Phụng thờ, yêu mến trọn tình
Ngài luôn hiện hữu hi sinh giúp đời
Mình Máu Thánh Chúa gọi mời 6
Kính, tin, cậy, mến hết lời hoan ca
Giới luật Thiên Chúa truyền ra
Thờ phượng một đấng là Cha trên trời
Đỗ Văn
TÌNH THU XUÂN LỘC
Tuy không có lá vàng bay
Cũng không có cái rét ray rứt lòng
Trời thu Xuân Lộc cao trong
Mây xanh vài cụm ... chờ mong gió về
Cỏ mượt phủ kín bờ đê
Lúa vàng hương ngát, làng quê khói mờ
Thu về thôn nữ mộng mơ
Tâm hồn trinh trắng, mắt chờ xa xôi
Thu về tim thắm hồng môi
Thầm thì khấn nguyện đẹp đôi, tình nồng
Ô kìa, thấp thoáng bến sông
Bóng người viễn xứ đợi mong ... chân trời!
Chiều thu từng giọt chuông rơi
Mẹ già đầu ngõ, trông vời bóng ai ...
Sáng thu, lóng lánh sương mai
Gục đầu vai mẹ - hình hài thu xưa!
Bến sông trời lất phất mưa
Con thuyền cập bến chờ đưa người về
Tình thu ngây ngất, đam mê ...
Đón dâu - tóc xõa vai kề tình nhân
Đỗ Văn
7
THU VÀ NỖI NHỚ
Ríu rít, tung tăng lũ sẻ đồng
Bên cầu lữ khách hững hờ trông
Vài con cò trắng bay thong thả
Dài cổ vô tư dưới nắng hồng
Lúa sớm trở mình đón gió xa
Xanh xanh lá nõn dáng mượt mà
Nón đầu nghiêng đội ... cười e ấp
Môi hồng, mắt biếc đẹp nết na
Thu đến hôm nào, ai có hay
Không cần se lạnh đợt heo may
Cũng chẳng mây mờ giăng đỉnh núi
Chỉ có trời xanh, cánh cò bay!
Xuân Lộc thu về nhớ hắt hiu
Chợt mưa, chợt nắng ... chợt cô liêu!
Xóm nghèo, đất đỏ, đường giong vắng
Râm bụt ít hoa, bờ giậu xiêu
Lữ khách thở dài, rời xóm xưa
Từng bước âm thầm. Trời đổ mưa
Đâu đây tiếng ru hời - dĩ vãng ....
Thổn thức, bâng khuâng nhớ sao vừa!
Ngày ấy, ngây thơ, mẹ hát ru
À ơi ... nhịp võng dưới trăng thu 8
À ơi ... dáng mẹ đi vào mộng
Tóc bạc, thân gầy. Trăng tỏ, lu ...
Cách biệt trùng dương, nay trở về
Quê cũ, làng xưa ... buồn tái tê!
Cánh cò thấp thoáng bay về núi
Lữ khách đi - tâm sự não nề .!
Đỗ Văn
CON NGƯỜI ĐÃ ĐẾN
Bỏ Thầy con biết theo ai ? Gioan
Ai sẽ được ăn Thịt Máu Thầy
Thần lương nuôi sống thế gian này!
Con Người đã đến từ trời thẳm
Thiên Chúa sai vào chốn đoạ dày
Thần khí mới làm nên sự sống
Xác thân tàn lụi hạt sương bay ...
Giê-su là Đấng con thờ kính
Con sống với ai nếu bỏ Thầy?
Đỗ Văn
MẸ VÀ CON
Truyện ngắn
Tôi đáp xuống cây trứng cá sát cổng, vẫy gọi các
con:
-Xuống đây với mẹ nào!
Năm đứa con nghiêng đầu nhìn mẹ. Con cả nhọn
mỏ:
-Chúng mày xuống với mẹ trước đi, tao xuống
sau.
Thằng Hai, thằng Ba cùng chao cánh đáp nhẹ
nhàng. Con Tư, con Út nhìn nhau vẻ sợ sệt. Con Cả
giục:
-Hai con ranh này,
Xuống mau đi!
Vừa nói, nó vừa dúi
hai em. Chấp chới,
loạng choạng, hai đứa
la toáng lên. Tôi tung
cánh bay đến dìu hai
con đáp xuống. Con Út
run lẩy bẩy:
-Tí nữa “người ta”
gãy cánh! Ác ơi là ác!
Đây là lần đầu đưa lũ trẻ rời tổ. Chúng mới ra
ràng, có năm chị em. Con Cả dữ dằn, cộc cằn, hai
đứa trai kế hiền lành, ít nói. Hai đứa sau là gái nhút
nhát, hay than thở. Tổ chúng tôi trên cây dừa, cách
nhà ông Giáo khoảng trăm mét. Hôm nay, chúng tôi
đến nhà ông bà giáo kiếm ăn. Ông bà ấy đã có tuổi,
ông dạy học, sống êm đềm trong ngôi nhà nhỏ
khang trang. Các con lập gia đình cả rồi. Trong sân
có nhiều cây cảnh, bên cổng có cây trứng cá to, cành
lá xum xuê, quả chín đỏ. Chào mào và Chim sâu cả
ngày ríu rít trên cành. Họ nhà Sẻ chúng tôi rất biết
ơn ông bà giáo. Sáng chiều, khi rửa nồi, rửa bát,
cơm dư thừa, họ thường hất ra sân cho lũ Sẻ. Nhìn
chúng tôi nhảy nhót, ông bà hay tủm tỉm, gật gù.
Theo bà ngoại tôi kể, lúc trước, có vài thằng Mèo
của mấy nhà gần đây hay sang rình bắt chim sẻ. Bố
tôi là nạn nhân của bọn vô lại ấy. Ông đã cảnh giác,
thế mà thằng Tam Thể núp sau hòn non bộ bất ngờ
lao ra chộp, may mắn ông thoát chết, nhưng phải
dưỡng thương cả tháng trời mới khỏi. Nghe đâu lũ
mèo khốn kiếp này đã tuyệt chủng, bị nhóm người
chuyên bả chó tiêu diệt, chỉ còn sót lại Gù, một
thằng mèo vì ăn mấy ổ gà nên bị chủ đập gãy lưng
đuổi đi, hay lảng vảng gần nhà ông giáo. Có một
dạo, họ nhà sẻ kháo ầm lên là mèo Gù đã …tu rồi!
Tôi vẫn khiếp, đề phòng. “hạng ấy ai mà tin được!”
Nhìn các con, tôi nói khẽ:
-Xuống sân, nhưng luôn để ý, có gì bay lên đây,
nghe chưa!
Con Cả trợn mắt:
-Sao bảo an toàn “chăm phần chăm “ cơ mà!
Một cái trợn mắt cho con lắm lời:
-Có im đi không, đề phòng vẫn hơn.
Mẹ con đáp nhẹ nhàng giữa sân, vương vãi cơm
trắng ngon lành. Họ nhà Sẻ vừa ăn vừa chuyện trò
rôm rả. Ả Sồn Sồn đang hỏi chuyện bà cụ chân bị
khập khiểng:
-Cụ ơi! Sao nhà này lại tốt với mình vậy, cháu
nghỉ đây là… âm mưu!
Bà cụ quát vào mặt ả kia:
-Có câm cái mồm vô duyên lại không! Ông bà ấy
tốt, vô vị lợi, ta ở đây đã lâu mà không biết à!
Ả Sồn Sồn chưa hài lòng:
- Nhưng …tại sao họ lại tốt vậy?
Bà cụ ngẫm nghĩ:
- A, ông chồng dạy học, gọi là ông bà giáo,
thương người, thương loài vật, có mấy đứa con cũng
là cô giáo….
Ả Sồn Sồn vẫn chưa hết thắc mắc:
-Vậy cứ…giáo là tốt hả cụ?
Cụ Khập Khiểng khó chịu, lừ mắt:
-Con điên! Hỏi gì mà hỏi lắm thế, mệt!
Tai nghe chuyện, mát cảnh
giác chung quanh, tôi vừa thấy
bóng gã Gù lẻn vào sân. Tôi
kêu lên. Cả nhà họ Sẻ bay vụt
lên cây trứng cá. Gù lừ đừ đén
bên hòn non bộ, thò chân
trước nhúng vào nước rồi vuốt
vuốt lên mặt, dùng lưỡi liếm
bộ lông vàng mượt, rồi ưỡn ẹo
nằm giữa sân phơi nắng.
Lũ Sẻ trên cây đã no, chuyện trò rôm rr, đề tài
chính là Mèo Gù. Ả Sồn Sồn nhìn xuống sân:
-Gớm! nằm phưỡn mãi ra, ngứa mắt!
Vài tiếng xì xào tán đồng:
-Khiếp! Không biết xấu hổ.
Bà Khập Khiểng góp lời:
-Các cô biết gì mà nói, ông Gù …tu rồi, phải gọi
là Thầy Gù!
Cả bọn nhao nhao:
-Sao …sao cụ biết, kể chúng cháu nghe với!
Cụ kể chậm chạp, đại ý là đã mấy lần cụ thấy
ông Gù ăn cơm..chay, nghĩa là không ăn thịt, cá. Cụ
còn nói, Thầy Gù đã dẫn một chuột nhắt bị lạc về
tận hang, trao cho mẹ nó.
Cả bọn ồ lên, lắc đầu tỏ vẻ không tin. Tôi vẫn
cảnh giác nhìn bao quát. Vừa thấy bà giáo hé cửa
hông, men theo hàng cây cảnh, tay cầm gậy, lom
khom đi đến sau hòn non bộ. Tôi ra hiệu cho các
con. Gã Gù vẫn yên giấc ngon lành. Bỗng…Bốp!
chát…một gậy trúng lưng, một gậy xuống sân tóe
lửa. Thầy Gù “ngao” một tiếng rồi nhảy dựng lên,
phóng nhanh ra cổng, biến mất! Bà giáo chống gậy,
chỉ tay theo nói:
-Thằng Satan! Đêm qua ăn hết ổ gà vừa nở! Mày
còn lảng vảng, bà đập chết!
Cả họ nhà Sẻ nhìn cụ Khập Khiểng, cụ có vẻ rất
ngượng. Ả Sồn Sồn mát mẻ:
-Ồ, thầy tu mà bắt…gà ăn thịt!
Ả liếc về phía bà giáo:
-Đấy, hiền lành gì mà đánh con người ta…
Cả bọn nhao nhao gật đầu. Tôi giảng giải:
-Cô nói sai rồi! kẻ độc ác phải răn dạy chứ, hiền
với bụt chứ ai hiền với quỷ!
Ả bỉu môi, miệng lảm nhảm. Bà giáo đi vào nhà.
Họ Sẻ ai ở đâu về đấy. Tôi nói với các con:
= Kẻ tốt người xấu lẫn lộn, kẻ thiện người ác khó
phân biệt. Không thể đánh giá người khác qua bề
ngoài, cử chỉ, lời nói. Các con ghi nhớ những gì đã
thấy hôm nay, một bài học đầu đời rất hữu ích các
con ạ.
Chúng tôi bay về tổ, không ai nói với ai. Con Cả
có vẻ suy nghĩ, thỉnh thoảng thở dài, hai anh em vẫn
im lặng, con Tư, con Út bay sát vào mẹ, như muốn
có sự chở che, đỡ nâng của mẹ hiền.
Đỗ Văn
Trang SONG LAMSong Lam
NIỀM VUI NHỎ.
Xe bon bon trên đường
giữa cái nắng gay gắt buổi
trưa...
Con đường đến trường
như được xoa dịu bớt cái
nóng hầm hập bởi những
hàng cao su rợp bóng ven
đường. Những chiếc xe
chạy sau tôi cứ vút qua ,
vút qua...
Ồ, cái gì thế nhỉ? Một
chú chim nhỏ dễ thương đang nằm giữa đường. Chú
làm sao thế? Không nhúc nhích động đậy. Chết rồi
sao? Chưa kịp nhận biết...Xe đã vượt lên...Một chú
chim nhỏ nằm chết giữa đường! Chẳng sao, chẳng là
gì, chẳng ai quan tâm! Chạy thêm một quãng
nữa...Hình ảnh trò chơi tuổi thơ chợt về trong tôi.
Ngày con bé, lũ trẻ trong xóm và tôi hay chơi trò
đám tang. Hễ thấy chú chim nào chết thường tổ
chức đám tang, đưa chim đi chôn, đắp cho chim một
nấm mồ, đọc kinh cầu nguyện nữa chứ. Chú chim
nhỏ kia nằm chết giữa đường tội nghiệp quá, không
ai chôn nó cả và nếu có bánh xe tàn bạo nào đó cán
lên nữa thì sao?Thế là tan nát! Chim nhỏ sẽ chết
thêm một lần nữa...Ôi thương quá! Không
được...Tôi lật đật quay xe trở lại. Mong sao chưa có
chiếc xe nào chạy qua. May quá, chim nhỏ vẫn nằm
đó! Tôi vội vàng đặt chim nhỏ lên tay, tay còn lại úp
lên mình nó. Tôi định đưa chim vào vạt cỏ ven
đường, lấy mớ cỏ khô đắp lên mình nó cẩn thận rồi
đi tiếp. Thế là tránh được những chiếc xe vô tình
lạnh lùng kia. Bước qua lề đường, đi sâu vào một
chút, tôi chưa kịp đặt chim nhỏ xuống vạt cỏ phía
trong thì bỗng tôi nghe trong tay mình động đậy,
nhột nhột...Hé mở bàn tay trên nhìn vào: tôi thấy đôi
mắt chim nhỏ tròn xoe, long lanh...Hình như chim
nhỏ chưa chết! Hai chân đạp mạnh hơn, hai cánh
đập nhanh hơn. Chim nhỏ vùng vẫy trong tay tôi. Ồ,
đúng là chim nhỏ chưa chết thật! tôi quan sát kỹ hơn
một chút, chim nhỏ có bộ lông màu xanh lơ rất đẹp.
Cái mỏ bé xíu kêu rích rích. Ôi dễ thương quá! Chắc
là chim Chích bông rồi. Tôi chợt nhớ đến bài hát tôi
dạy cho học trò lớp hai "Chim Chích bông. Bé tẹo
teo. Rất hay trèo. Từ cành na. Ra cành bưởi..." Chim
nhỏ không kêu nữa, cái mỏ há ra như muốn đòi ăn.
Có lẽ chim nhỏ đang đói. Làm sao bây giờ , có gì ăn
đâu? Tôi bèn đưa tay lên cao, mở ra, chim nhỏ vút
bay đi và đậu lên cành cây gần nhất. Nghỉ một lúc,
chim nhỏ tiếp tục bay lẫn vào vòm vây trên cao.
"Chim nhỏ ơi! Hãy bay đi! Bay đi tìm mồi và tiếp
tục sống nhé! Vì chim nhỏ cũng được Chúa tạo nên
đó! Chim nhỏ biết không? "
Tôi vội vã đến trường và cứ suy nghĩ lan man
mãi...Không hiểu vì sao chim nhỏ bị rơi xuống
đường và thiếp đi như thế? Tôi chợt thấy nhói lòng:
Nếu mình không quay trở lại thì chuyện gì sẽ xảy ra
nhỉ? vì ngay giờ đi học rất đông người xe qua lại.
Suốt buổi chiều hôm đó cho đến tối, trong tôi cứ
thấy vui vui...Một niềm vui rất lạ!
BÊN ĐỜI THINH LẶNG.
Ngày xưa trên đường đi rao giảng
Thanh vắng trầm tư Chúa vẫn thường
Tựa gối bên lòng Chúa thinh lặng
Để nghe tình Chúa Cha yêu thương
Ngày nay trên vạn nẻo đường đời
Chúa đến bên người khắp mọi nơi
Vẫn lặng lẽ nhìn vẫn chờ đợi
Để nghe tình thế nhân lên tiếng
Con biết nói gì với Chúa đây?
Thế gian bao tục lụy giăng đầy
Cho con lặng lẽ về bên Chúa
Trong cõi thinh lặng của tình sâu...
Cho con về lại thưở hồng hoang
Lắng nghe bài ca chốn địa đàng
Ngày Chúa tạo con từ bùn đất
Cả đất trời kia, Chúa tặng ban
Cho con thinh lặng giữa trùng khơi
Để nghe biển dậy sóng thét gào
Vỗ về dịu êm khi lặng gió
Hoàng hôn ánh chiều đẹp biết bao!
Cho con thinh lặng trên đồi cao
Nghe từ trong tim chảy máu đào
Thánh giá chiều nao Ngài gục chết
Cho tình nhân loại ôi thương đau!
Cho con thing lặng giữa đêm trường
Để nghe trong sương từng cơn gió
Vũ trụ mênh mông mờ cây cỏ
Thoáng tiếng thở dài kiếp trần ai.
Cho con thinh lặng một sớm mai
Nghe tiếng chim ca về rộn rã
Long lanh sương đọng trên hoa lá
Bình minh xôn xao gọi nắng về.
Cho con thinh lặng trên đồng quê
Nghe sóng lúa rì rào dưới chân đê
Nhấp nhô nón mẹ tựa hoa nắng
Thôn xóm mùa gặt vui thỏa thuê
Cho con thinh lặng giữa anh em
Nghe tình đời như một bài giao hưởng
Cho lời yêu thương gọi yêu thương
Hạnh phúc trao ban và đón nhận.
Cho con thinh lặng giữa thế nhân
Nghe trong cuộc đời bao thân phận
Nghe bước thời gian về vĩnh cửu
Từng kiếp con người sẽ dần qua...
Cho con thinh lặng trong trái tim
Nghe lời trái tim gọi trái tim
Nghe tình yêu Chúa ôi nhiệm mầu
Gói trọn tình con vào thẳm sâu...
Song Lam.
Trang JOS. NGUYỄN HỮU ĐẠT CHÙM THƠ: TÌNH HỌC SINH NGÀY THƠ DẠI Cặp sách nhỏ cùng nhau ta sánh bước
Dưới khung trời sáng dịu buổi ban mai
Hòa chim hót bọn mình ngây thơ mở
Miệng hé cười thỏ thẻ chuyện vu vơ.
Trên đường đi nhởn nhơ đôi bướm đẹp
Ba đứa vui bắt đuổi ngã reo cười
Nắng soi thẳng mắt nai nhìn lóng lánh
Tay rụt rè đang xòe khe khẽ cụp.
Này Nhi à, chiều nay Nhi nhớ nhé
Sang nhà Đông, Mai, Phụng bán hàng chơi
Ừ, nhớ rủ Minh, Quân và Yến nhá
Bọn chúng mình chơi chuyền, chơi bán mía…
Khi giận dỗi không thèm ngó mặt nhau
Thời gian ngưng đọng mây ngả màu
Vài giờ tình dại thương tìm đến
Hoa cười chúm chím nối tình sâu.
Ngày thơ đó giờ thay màu hy vọng
Em lớn dần tuổi nhỏ quá mông lung
Bước chân chim cứng rắn dưới nắng hồng
Níu tuổi dại thời gian giằng đi mất!
JNHĐ (BT-BH)
KỶ NIỆM TUỔI THƠ
Dạo còn bé tí dưới mái tranh
Trường yêu mộc mạc tắm nắng lành
Chúng ta chung học ngồi hàng giữa
Kỷ niệm học trò nhớ không anh ?
Này nhé, những hôm vào học muộn
Dưới hiên khép nép chỉ sợ “đòn”
Cô thương khôn phạt còn an ủi:
*Con gắng bữa sau đi sớm hơn!
Giờ chơi cả bọn chẳng thiếu nhau
Bắn bi, đánh đáo thuộc làu làu
Dưới bóng điệp cao ngồi “tâm sự”
Vui buồn thuở nhỏ thoảng qua mau!
Một chiều mây trắng đậu trên cao
Ú tim anh đuổi áo vướng rào
Áo rách, sợ đau tôi bật khóc
Vội vàng băng xé anh dán vào …
Bao nhiêu kỷ niệm thời thơ sinh
Bấy nhiêu lưu bút bọn chúng mình
Mặc thời gian xa còn ghi khắc
Tuổi học trò hồng nhớ không anh?
JNHĐ (BT-BH)21
NHỮNG VẦN THƯƠNG
Sau lưng bỏ lại ngọc ngà
Vàng son trẻ dại giờ là hư vô
Tuổi xuân mộng đẹp đợi chờ
Ta từ khôn lớn nhớ bờ bến xưa :
***
Có suối mơ với bóng dừa
Có ngày leo dốc, có trưa đáo đình
Có đêm trăng sáng lung linh
Năm mười đuổi bắt đượm tình mến thương!
Làm sao quên được mưa sương
Băng qua ruộng vắng đến trường đìu hiu
Hè về tha thiết cánh diều
Đồng không lộng gió, bóng chiều chiều rơi …
***
Đêm ngắm sao rụng lưng trời
Ước mơ cánh nhạn chơi vơi mây mù
Ngày thơ ơi, đã thiên thu !
JNHĐ (BT-BH)
SỚM CHIỀU
(Mến tặng GLV,TNTT Xứ BT)
Chuông ngân thánh thót từng giọt sớm
Gọi mời chiên ngoan tiến lễ dâng
Ca khen rộn ràng êm như rót
Du dương, réo rắt vọng chín tầng!
Kinh lễ nguyện cầu tận trái tim
Máu hồng tử nạn trào tràn tuôn
Bánh rượu nhập thế nuôi con cái
Xác hồn no thỏa hoài muôn năm.
Với tháp chuông cao rực mặt trời
Vẫy dọi lung linh sáng nơi nơi
Rơi trên tà áo xinh xinh nữ
Nhuộm trắng trinh nguyên đẹp cuộc đời!
Dăm ba em bé dưới gốc cây
Trò chơi tuổi nhỏ nắng chiều say
Quấn chân từng đứa, hôn từng đứa
Thời gian ngừng trên bóng thơ ngây!
Vườn cây chim chóc hót tưng bừng
Bướm bay luân vũ mãi chẳng ngưng
Bí mật trời cao về hội tụ
Nhựa sống thiên nhiên tự nghìn trùng.
… … …
Đồng thanh tương ứng ý sớm chiều
Đồng khí tương cầu mến huyền siêu
Quẳng đi gánh nặng nhòa bóng tối
Ngọt ngào xứ đạo dâng Lời yêu …
JNHĐ
(BT-BH*1991,2011)
Trang XUÂN THANH NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
Ngày đầu tiên đi
học…
Lên 5 tuổi, mẹ bảo nó
chuẩn bị tới trường học.
Nó – cái con bé bụ bẫm
bé xíu – nhăn mặt khó
hiểu. Sao nó phải đi học
khi mà nó đã biết đọc biết
viết từ lâu rồi, nó có thể
đọc báo không cần đánh
vần nè, nó có thể viết thư
cho ba nè, nó còn biết
bập bẹ … 3 câu tiếng Anh để chào cô giáo nữa ấy
chứ. Với một con bé con thì như vậy là nhiều rồi, có
thể sống cả đời với vốn liếng bừ bự ấy. Cho nên nó
cứ thắc mắc sao phải đi học nhỉ? Vả lại, bạn bè nó 5
tuổi còn ở nhà chơi, sao mẹ lại nỡ bắt nó tới trường?
Trong mắt nó, trường học lạ lẫm và kì cục lắm. Nó
rất là sợ tới trường. Vì vậy mà nó bù lu bù loa lên “
con không đi học đâu. Mẹ cho con ở nhà với mẹ
điiiiiii!!!!”. Hồi ấy nó nghĩ ở nhà đi mua ve chai còn
hơn là đi học.
Nhưng vốn thấp cổ bé họng ( lúc ấy mới có mấy
chục centimet thôi hà) nên mặc cho nó mếu máo, mẹ
dụ nó ngày qua ngày, rồi tới bữa tựu trường, mẹ dắt
tay nó tới gặp thầy Hiệu Trưởng để xin cho nó học
dự thính. Ngày hôm ấy, nó khóc nức nở từ nhà tới
trường nên chẳng còn nhớ nổi cảnh vật hai bên
đường giống như cậu bé trong Tôi Đi Học. Chắc là
nó nhắm tịt mắt vào mà khóc, ướt cả con đường tới
trường, ướt áo mẹ. Không biết cái “ kỉ niệm hoang
mang” ngày ấy có giống như Thanh Tịnh nói không
nữa, nhưng cái cảm giác này thì rất giống “ như con
chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng
muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ” ( Tôi Đi
Học- Thanh Tịnh). Ừ, nó sợ ghê lắm, trường học
giống như khu rừng bí ẩn mà các thầy cô giáo là…
phù thủy.
Tới trường, trong lúc mẹ nắm tay nó và đứng nói
chuyện với Thầy Hiệu Trưởng thì nó trốn sau chân
mẹ khóc thút thít mong sao thầy từ chối. Trước vẻ
mặt thất vọng của nó, Thầy đồng ý cho nó vào học
như các bạn rồi nếu nó theo được thì sẽ cho lên lớp
2 luôn. Nó bước chân vào lớp, níu áo mẹ “ mẹ ở lại
học với con”. Trời ạ, sau này khi nó lên lớp 2, thầy
Hiệu Trưởng vẫn còn nhắc lại chọc nó và đó trở
thành một kỉ niệm nhớ đời. Hôm ấy, gửi nó cho cô
giáo xong, mẹ phải đứng ngòai cửa lớp để nó nhìn ra
ngòai thì thấy có mẹ mà bớt khóc. Nó ngồi trong 26
lớp, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt, lúc thì ngó cô, lúc lại
ngó mẹ cười cười bên cửa lớp. Hồi sau quay ra
không thấy mẹ đâu, nó hỏang hốt nhưng biết làm
sao giờ, không lẽ khóc ré lên … Nó đành im lặng
mà trống ngực thì đánh lô tô. Gần hết giờ, mẹ kêu
chị tới chờ nó kẻo nó lại khóc. Phù, cuối cùng cũng
xong, nó lon ton nắm tay chị về nhà với mẹ.
Ngày đầu tiên đi học của nó như thế đó… Lo sợ,
hoang mang. Chẳng có chút gì háo hức, chẳng có
niềm vui nào níu giữ lại trường cả. Vậy mà giờ nó
đã lớn rồi…
(...)
Chỉ học ở trường ấy hai năm nhưng nó có nhiều
kỉ niệm vụn dễ thương. Ấn tượng nhất có lẽ là người
thầy chưa một lần nó được học – người thầy có cái
tên cũng ấn tượng : thầy Sao. Nó biết thầy vì thầy
dạy chị, thầy hay ghé nhà nói chuyện với mẹ. Thầy
hiền hiền, dễ thương, trẻ măng. Nó chẳng còn nhớ
hình dáng thầy nhiều nữa, chỉ mường tượng được
cái dáng dong cỏng cao, ốm nhách, với quần tây và
áo trắng tay dài, cùng nụ cười có lẽ là hiền lắm.
Vì quý mẹ nên thầy cũng quý nó. Thầy hay chở
nó đi học về, dù con đường từ trường về nhà chỉ hết
5p đi bộ đối với đôi chân nhỏ xinh của nó. Có lẽ nó
sẽ không nhớ thầy nhiều lắm nếu không có cái vụ
thầy rượt nó chạy vòng vòng, mà lý do rượt là… bắt
nó ăn kem. Mỗi lần thấy nó ở sân trường là thầy kéo
nó lại mua kem cho nó. Hồi ấy, nó thích kem lắm
nhưng mẹ đã dạy là hông được thường xuyên nhận
quà của người khác nên sau vài lần bị bắt ăn kem thì
hễ thấy thầy là nó… co cẳng chạy. Tất nhiên nó làm
sao chạy lai thầy nhưng sân trường đông người nên
có mấy lần nó cũng lủi mất dạng, để rồi thập thò ngó
cái mặt thất vọng của thầy đang thở hổn hển với que
kem chảy dở trên tay. Hông biết rồi thầy xử lý cây
kem ra sao nữa…
Có một lần tan học, thầy thấy nó ở cổng trường.
Thầy í ới gọi “ bé… , đợi thầy chở về”. Nó làm lơ te
te đi qua đường về nhà ( mới 6 tuổi đã biết làm lơ
rùi) mặc cho thầy lôi xe đạp chạy theo té cái ùm. Rốt
cuộc thầy cũng đuổi kịp nó. Nó yên vị sau yên xe
thầy, cái chân ngắn cũn so với độ cao của cái xe và
độ dài của thầy. Nếu mà nó lớn hơn một chút, chắc
nó sẽ ước chi con đường dài hơn. Mà tại lúc ấy còn
bé quá, nó chỉ thích chí vì không phải đi bộ thôi.
Cứ thế, nó lại được thầy Sao yêu dấu chở về trên
con đường quen thuộc…
(…)
Lớp 2 đi qua, nó rời quê chẳng kịp chào thầy. Trí
nhớ non nớt vội cất người thầy đầu tiên vào một
góc. Đầu tháng chín trời mưa, tiếng học sinh í ới gọi
nhau đi học trong con hẻm trước nhà làm nó nhớ lại
một làng quê nhỏ nhỏ với ngôi trường nhỏ nhỏ có
con bé nhỏ nhỏ ấp iu nước mắt của ngày đầu tiên
làm học trò và một người thầy với những kỉ niệm
thật ngọt ngào. Lâu lắm rồi nó không về lại quê,
thầy năm nay cũng đã hơn 40 tuổi rồi, không biết
thầy còn nhớ nó không nhỉ, thầy có còn nhớ xíu nào
về một cô bé con cứ thấy thầy là co giò chạy…
Tuổi thơ có thể đi qua, nhưng lâu lâu hình ảnh
thầy lại trở về, dẫu thật mờ nhạt… Và đôi khi nó lại
tự hỏi có phải vì thế mà nó thích ngắm sao và ăn
kem không. Hì hì…
Giờ thì nó không còn có ngày đầu tiên đi học nữa
rồi, cũng không có những người thầy đơn sơ nơi
trường lớp như vậy nữa. Nhưng hôm nay nó thầm
cảm ơn những kỉ niệm vụn vỡ của tuổi học trò, để
bây giờ khi chuẩn bị cho “ ngày đầu tiên đi dạy”, nó
chợt mỉm cười nhớ lại tuổi thơ ngọt ngào… Hy vọng
nó sẽ có ngày đầu tiên đi dạy thật tốt, để ngày đầu
tiên đi học của học trò sẽ là một kỉ niệm thật đẹp cho
cả nó và em.
YÊU THƯƠNG Hồi ký
Trong những lần kể chuyện, có lần một nhóc em nói
với mình rằng " những lúc em nổi loạn, em chỉ ước
sao ba ôm em vào lòng vỗ về, cho em khóc thật
đã..."
Thiệt tình, hông biết nói gì với em về điều ấy. Vì...
Có lẽ như em và như nhiều người, mình cũng mong
ước mỗi khi mình nổi loạn, bướng bỉnh,ngông
cuồng...có ai đó ( không nhất thiết là ba) vỗ về, yêu
thương. Có nhữngkhi người ta ngông không phải vì
không hiểu chuyện, cũng không phải vì người ta
bướng, mà vì người ta cô đơn và thèm được biết
rằng " ừa, có người dang rộng vòng tay ôm mình
vào...". Biết rằng có ai đó hiện diện với mình trong
những lúc lòng tràn dâng bão tố, mà khi lòng giông
bão như thế người ta khó nhận ra phía sau bão giông
vẫn là một bến bờ bình yên thầm lặng. Vì thế mà
cần.
Càng lúc mình càng cảm thấy tình yêu thật quan
trọng. Tình yêu làm con người dịu dàng hơn,
"người" hơn, dễ thương hơn và hướng thiện hơn...
Có tình yêu, trái tim con người dù khô cằn cũng đâm
chồi nảy lộc. Có tình yêu, con người có sức mạnh,
kiên nhẫn, niềm tin để vượt qua những cheo leo
ngoằn ngoèo của đường đời. Khi con người biết
mình được yêu, không hẳn mọi thứ sẽ lung linh hơn,
nhưng con người có khả năng giữ mình lại trước
những xô dạt bấp bênh, con người cảm thấy cõi lòng
này rộng, mềm mại hơn, biết lắng nghe hơn...
Nếu có một ai đó trở nên xù xì gai góc, đừng vội
trách họ sao không hiền từ với cuộc đời. Nếu để ý,
có thể thấy phía sau cái vỏ cứng cỏi gai góc ấy, là
biết bao dịu dàng bị vùi lấp bởi thiếu vắng tình yêu
thương.
Có người nói với mình là " khi một người nào đó
không dễ thương, thì họ càng đáng được thương".
Cho phép mình đổi lại: khi một ai đó không mềm
mại và dịu dàng, một ai đó quá bướng bỉnh và cố
chấp, một ai đó cứ " nổi loạn" như nhóc em mình
nói phía trên...thì " ai đó" ấy càng cần được yêu
thương.
Thế nhưng, có khó khăn không khi kéo một ai đó
đang ở cái tư thế đáng ghét ấy vào lòng và vỗ về họ
để họ cảm thấy họ được yêu thương? Có ai muốn
chạy tới bên một người đang rất đáng ghét ấy, rồi có
thể cái họ nhận được là những lời sỉ vả, những cú
đấm thùm thụp, những phản ứng kỳ cục!!! Mình
nghĩ là thật khó. Lẽ thường, ai chẳng dễ lại gần
những người dễ thương?
Vậy nên, yêu thương là một bài học lớn, như ở
đâu đó mình đọc được " yêu thương là bài học
không có ngày ra trường". Yêu thương không có
khái niệm " đủ". Nhưng yêu thương có thể tiếp nối!
Khi yêu thương tiếp nối, tình yêu lớn lên giữa nhân
loại. Ai cũng cần được yêu thương.
Có lúc nghĩ về mẹ, mình từng ước: giá như ngày
ấy ba ở lại bên mẹ. Có rất nhiều lý do để ra đi,
những lý do thoạt nghe thấy rất cao thượng - vì gia
đình. Và cả cuộc đời ba cũng chứng minh ba đã
sống cho lý do ấy - vì gia đình. Nhưng, cũng có rất
nhiều lý do để ở lại. Ước gì mẹ đã được yêu thương
nhiều, để mẹ dịu dàng...
Nhưng quá khứ là những gì đã xa rất xa và tất
nhiên không thể thay đổi. Giờ mình ước giá như
mình yêu thương mẹ được nhiều hơn
Muốn yêu thương mẹ nhiều hơn, mình phải biết
dịu dàng, trầm lắng...
Muốn trở nên dịu dàng, mình cũng cần được yêu
thương, được cảm nhận một tình yêu từ người khác
– không phải mẹ.
Bởi vậy, khi ai đó quan tâm mình, chỉ một chút
thôi; những chông chênh trong mình cũng dịu hiền
trở lại. Và mình ngước lên trời, ừa, phía đâu đó trên
trời xanh rất xanh, yêu thương cũng trong lành lắm...
Mình nghĩ, Mình biết ơn những yêu thương, biết
ơn không biết thế nào cho đủ.
Biết ơn những yêu thương nhỏ của nhiều người,
gom lại, đủ cho mình dám dịu dàng, dám vượt lên
những sóng gió của lòng, và đi về phía trước... Tin
rằng mỗi ngày sống tốt hơn, dịu dàng hơn, mình
cũng sẽ biết yêu thương những người không dễ
thương mà mình gặp.
Hen!
ĐÊM
Thả nỗi buồn vào đêm vắng
Nỗi buồn cười
Như giọt cà phê đắng
Vỡ tan
Thả nỗi buồn mênh mang vùng sương trắng
Sương bảng lảng trời
Nỗi nhớ vụt rơi
Tự ru mình khúc thì thầm à ơi
Nhớ thương len vào đêm sâu vời vợi
Khắc trái tim mình lên đá sỏi
Lẩm bẩm trả bài
“Sỏi đá cũng cần nhau…”
Đêm hun hút sâu
Đêm sầu lặng lẽ
Em!
Giành lại chút thành thật của đêm
Trôi một mình trên kẽ lá
Ơi à…
Đêm tan
Nguyện tàn
Mặt trời sáng
Bình minh
Xót xa cho một mảnh tình
Phong phanh trước gió tại mình đa mang
Vệt thương từ thuở rong hoang
Bao nhiêu chắp vá vẫn hoang mang lòng
Xuân Thanh
TRANG LƯU MINH GIAN
TRĂNG TREO
Tình con
một mảnh trăng treo
Lơ mơ trên đỉnh đèo heo hút buồn
Lập lờ một mảng trăng suông
Trôi lơ lững...
giữa buông tuồng nhân gian
Mảnh nào hoài nhớ địa đàng
Mảnh nào quấn quýt đa đoan nợ đời
Trăng treo...
treo giữa chừng trời
Tình treo...
treo giữa chừng đời dở dang
Nghiêng nghiêng một mảnh trăng tàn
Hứng bao phù phiếm trễ tràng rụng rơi
Xiên xiên...
như nửa miệng cười
Chênh chênh...
như nửa phận người đa đoan
Nửa đời hạnh phúc lang thang
Nửa đường lữ thứ võ vàng vọng trông
Nửa nghiêng xuống cuộc trần hồng
Nửa vươn lên cõi tịnh không nhiệm mầu
Chong chiêng...
hai nửa nhịp cầu
Đong đưa...
trên miệng vực sầu nhân gian
Đời ôm đồm những lỡ làng
Bởi lòng cứ mãi đa mang dùng dằng
Chỉ le lói nửa vầng trăng
Bởi nhiều hỗn tạp nhập nhằng trong con
Loay hoay đến mỏi đến mòn
Giật mình con vẫn là con
giữa chừng...
Nửa vầng trăng sáng rưng rưng
Nửa tình con sáng ngập ngừng
vì đâu?...
Thinh không lặng ngắt đêm thâu
Con chìm khuất giữa ngàn sâu diệu vời
Là chót vót...
tận đỉnh trời
Hay thăm thẳm...
giữa lòng đời nổi trôi?
Trăng tình con mãi chia đôi
Nên lòng còn mãi bồi hồi chẳng yên...
Xin tình Người mãi vô biên
Hút con về cõi diệu huyền trời cao
Cho con sáng với ngàn sao
Giữ con tròn vẹn giữa bao đổi dời
Rửa con sạch dấu bụi đời
Đưa con về giữa đỉnh trời yêu thương
Cho đời con sạch như gương
Hồn nhiên giãi ánh diệu thường trời cao...
Munchen – Deutschland
17.08.2011
TĨNH TÂM TOÀN TỜ
Thưa toàn thể!
Thông thường, trong thể thao, ta thường tập tạ, tập
tấn, tập thở… thân thể ta từ từ trở thành to tròn, tốt
tướng.
Tương tự thế, trong tĩnh tâm, ta toàn tâm toàn trí tập
trung tư tưởng, trí tuệ, tâm tình ta trong trầm tĩnh thì
tinh thần ta thanh thản, ta tu thân trong trường thánh
thiện. 37
Trong tĩnh tâm, trước tiên ta thấy tội ta. Ta thấy toàn
thân ta trực thuộc trong trần thế. Ta thường thích
tam từ tờ:TIỀN, TÀI, TÌNH. Thêm tí, ta thích thời
trang trẻ, thích theo thị trường…
Tiếp theo, ta thấy thân ta thì tí tị tì ti trước toàn thể
thọ tạo, tuy thế, thằng tôi trong ta thì to tổ tướng!
Thằng tôi trong ta thích tự tung tự tác, thích tự tôn,
thích tán thưởng tới tận trời!
Tóm tắt:Tịnh tâm thì ta thấy thân ta tối tăm, tòan tội
tình!
Tuy thế! Từ trên trời, Thiên Thượng thương ta.
Thương ta từ thưở trước tạo thành trời trăng tất thảy!
Thiên Thượng thấy ta tội tình, tác tệ. Thấy ta tựa
thiêu thân từ từ tiến tới tiêu tan trong tử thần, thì
Thiên Thượng thương ta, thí Thánh Tử, trao tặng ta
Thánh Thần.
Trước tiên, Thánh Tử từ trời thăm thẳm tới thế trần
trong thân thể thọ tạo tương tự ta, trừ tội. Thánh Tử
tha thiết thương ta. Trong thời tại thế, Thánh Tử
thiết thân tới tâm tình túng thiếu, tâm tình thương
tích, Thánh Tử thành toàn từng thương tật, tu tỉnh
từng thương tâm to tát. Tới tận thời tại thế, Thánh
Tử trao tặng ta Thánh Thể.
Trên Thập Tự trái tim Thánh Tử thâu thủng, toàn
thân thương tích te tua! Tại tội ta tất thảy.
Trong Thánh Tử, Thiên Thượng tha tội ta. Từ tội ta
tắc trách trở thành tù tội, tội ta thất tín thất trung, tội
ta tự tôn, tự ti, tự tử…Thiên Thượng tha tát thảy, tha
tuốt tuồn tuột.
Thế thì trong Thánh Tử, ta trở thành tinh tuyền
thánh thiện, thân ta từ tăm tối thối tha trở thành
thơm tho trắng tinh tựa tuyết trắng trên trời.
Trầm tĩnh tịnh tâm trước tình thương to tát trong trái
tim Thánh Tử, ta thấy ta tệ thiệt tệ! Ta thẹn thùng
trước tội ta, trái tim ta tan tác, thổn thức, ta thút thít
tức tưởi.
Thôi! Thế thì ta thử tính toán: Ta tiếp tục theo thói
thế tục thì ta tiếp tục tồn tại trong tội, ta trỡ thành trơ
trẽn, trâng tráo, thách thức Thiên Thượng!Ta trở
thành tôi tớ tử thần, thì tử thần từ từ tiến tới… tóm
tóc ta, tóm tai ta, tóm tay ta, thảy ta tiêu tan trong
tội.
Tuy thế! Ta tuyệt tâm từ tạ thế tục, từ tạ tử thần, ta
từ tạ tội tình, ta tỉnh táo thanh thản trung thành theo
Thánh Tử thì ta tiếp tục tiến tới Thập Tự. Ta tu
thẩntong trường thánh thiện, ta từ tạ tiền tài, tạ từ
tình tứ, trao trọn thân thể ta, tao trọn trí tuệ ta, trao
trọn trái tim ta trong tay Thánh Tử. Thánh Tử
thương ta, ta thương Thánh Tử, thì ta thoả thuê trong
Thánh Thể, thành toàn trong Thánh Thần.
Thế thì trước toàn thể triều thần thánh trên trời,
trước thiên thần thiên tướng, ta tuyên thệ tuyệt trung
thành theo ThánhTử. Ta theo từ thời trai trẻ, tới tuổi
tam tuần, tứ tuần, tới tuổi thất tuần…theo tới thời ta
thôi thở. Tuy tóc ta trắng toát, tuy thân thể ta tiều tỵ,
tuy tiền tài ta trắng tay thê thảm …tim ta tiếp tục
thình thịch thình thịch thì tiếp tục theo!
Ta thành tâm trung thành theo Thánh Tử thì ta tin
tới thời ta thôi thở, ta từ tạ thế trần, ta tiến thẳng tới
trời.
Trên trời, Thánh Tử tuyên thưởng ta trước toàn thể
triều thần thánh. Thánh Tử trao ta triều thiên, trao ta
tận tay Thiên Thượng. Ta thoả thích trong tình
thương Thánh Thượng, Thánh Tử, Thánh Thần.
Tận
Trang: LÊ TÍN HỮU
TỊNH KHIẾT THU CA
Lá rơi!
Ướt phố đông người
Mi em bờ dậu
hổ ngươi lời tình
Cho nên anh giử đồng trinh
Cầm bằng đếm lá ghi tình thu qua
Tuổi mình
Nắng hạ mau xa
Giao mùa gió thổi là đà thu sang
Heo may mấy cánh chuồn vàng
Tay em nứt nẻ đàng hoàng là em
Lời tình anh viết yêu em
Bài thơ thiếu nhạc giữa đêm thở dài
Em đang còn rất thơ say
Một bầy thơ thẩn
Anh xây tịnh huyền
Thu về rồi
Dáng thu nghiêng
Yêu nhau
Anh có lời nguyền
cho nhau
Đi chung một cuộc bể dâu
trái tinh hoa khiết khởi đầu mùa thu
Xa kia
một đám mây mù
Nghiêng vành nón lá em thu nắng về
Có hay mưa nhẹ cơn mê
Nắng không về đủ, trăng thề đi hoang
Hai ta mơ cõi thiên đàng
Không đi đại lộ mà lang thang tình
Cúi xin Đức mẹ Đồng Trinh
Cho mình đi trọn cuộc tình duyên thu
Đâu đây có tiếng nhẹ ru
À ơi khiết tịnh gió thu về rồi
CHÚA ƠI
CHÚA Ở TRONG ĐÒ ĐỜI CON
Dòng đời thoảng tựa chiêm bao
Mong manh lối hẹp đi vào chính nhân
Vây quanh mời mọc ân cần
Con người tục hóa xa dần giới răn
Chúa ơi! Con mãi băn khoăn
Nữa vời níu giữ, nữa gần buông xa
Nơi con có Chúa là Cha
Không thì con sẽ buông tha tội mình 42
Đời này thực dụng chuyện tình
Cơm chưa chín đã có mình với tôi
Bao nhiêu tội lỗi tanh hôi
Dối gian gột rửa mất rồi lương tri
Chúa ơi có thể từ bi
Để cho tuổi trẻ xuân thì buông trôi
Qua đêm khi tỉnh lại rồi
Đam mê cùng với thằng tôi nhục hình
Con xin Đức mẹ Đồng Trinh
Con xin Thánh Cả an bình Huệ tươi
Con tin yêu Đức Chúa Trời
Điều răn thứ sáu con bơi ngược dòng
Thân con muốn được sạch trong
Tinh thần, ý chí, một lòng thăng hoa
Khó khăn lắm! Đời phôi pha
Giữ thân khiết tịnh, đậm đà tình duyên
Con yêu nhân đức tinh tuyền
Nhưng đời thiếu Chúa như thuyền lững lơ
Chúa ôi! Tình Chúa vô bờ
Yêu con, Chúa ở trong đò đời con
Lê Tín Hữu 20-8-2011
Trang : THANH HƯƠNG
NỖI LÒNG NHỚ MẸ
…Chiều về khi nắng ngủ yên
Chợt nghe thao thức bên hiên cuộc đời
Mẹ già tóc bạc da mồi
Tuổi đời bóng xế chưa thôi u sầu
Mỏi mòn thao thức canh thâu
Tình thương êm ái ví dầu biển khơi
Yêu con tiếng mẹ ru hời
Mẹ ru con lớn bằng lời ca dao
Con yêu giọng mẹ ngọt ngào
Vỗ về những lúc thương đau muộn phiền
Mẹ cho con tuổi thần tiên
Mẹ cho con tuổi hồn nhiên dạt dào
Thế rồi tóc mẹ phai màu
Con dần khôn lớn bước vào đời thôi
Mẹ già chiếc bóng đơn côi
Ngõ sau hiên trước bồi hồi nhớ con
Trời đông trở rét mỏi mòn
Mẹ khơi bếp thổi khói lam từng chiều
Cho tan hơi thở cô liêu
Cho tan mấy nỗi hắt hiu qua ngày
Bốn mùa rừng lá đổi thay
Không thay đổi được từng ngày mẹ mong
Bài thơ con tỏ nỗi lòng
Chứa chan thương mẹ nương đồng xa xôi
Mẹ cho con cả một đời
Mẹ cho con cả biển trời thương yêu
Chiều nay con nhớ mẹ nhiều
Ước gì quay lại sớm chiều ngày xưa
Để con nghe tiếng võng đưa
Để còn nghe mẹ ru vừa bên tai
Để màu tóc mẹ không phai
Để con nhỏ mãi trong tay mẹ hiền
…Chiều về khi nắng ngủ yên
Chợt nghe thao thức bên hiên cuộc đời.
Mùa Vu Lan 2011
Thanh Hương
NGỢI CA CÁC THÁNH TỬ ĐẠO
Như những ánh đuốc bừng cháy sáng
Khắp đêm đen nhấp nhoáng hào quang
Tinh anh khí vị huy hoàng
Đoàn người Tử Đạo đăng quang thiên đường
Thoảng trong tiếng nhạc lừng hương hùng vỹ
Thánh thót lời hoan hỷ vượt không gian
Máu châu, Thịt ngọc, Xương vàng
Thiêng liêng bất rử sáng trang sử đời
Áo ai trắng tinh khôi nhiệm lạ
Sáng nguyên tuyền hơn cả tuyết son
Giặt sạch trong Máu Chiên Con
Cầm nhành thiên tuế hô vang chín tầng
Danh dự và khôn ngoan muôn thuở
Uy quyền, sức mạnh giữa muôn dân 46
Vinh quang Thiên Chúa vạn lần
Tung hô Thập giá nên nguồn phúc ân
Ôi giai điệu nào cung tình tứ
Tình khúc nào nghẹn ứ không gian
Ngợi ca hoài vẫn chứa chan
Đất trời một cõi ca vang khải hoàn
Từ muôn đau khổ đoàn người đến
Khắp mọi dân các bến bờ xa
Từ bỏ mọi sự theo Cha
Một đời nhân chứng thiết tha Tin Mừng
Ai nghẹn ngào đi tung gieo giống
Mùa gặt mai sau khấp khởi mừng
Danh KiTo mãi tuyên xưng
Suy tôn Thập giá thủy chung đến cùng
Càng suy gẫm càng cung kính phục
Đời các Ngài vinh nhục không màng
Cả phận nhi nữ hồng nhan
Hy sinh dáng ngọc phận vàng tiên phong
Nêu cao Thập giá trong hậu thế
Phát sinh nguồn ân huệ nơi nơi
Tin vào sự sống đời đời
Phục sinh cùng Chúa rạng ngời quang vinh
Cho con dâng tâm tình yêu mến
Nén hương lòng xin đến tôn vinh
Các Ngài ngự chốn thiên đình
Giúp con tử đạo, mến tin từng ngày.
22-8-2011
Thanh Hương
ÁO TRẮNG TỰU TRƯỜNG
(Viết nhân dịp năm học mới
Và ngày lễ kính Mẹ Monica)
Ấy vậy mà cũng gần đến ngày tựu trường.
Con đường mòn đất đỏ như rộn ràng hơn với
những bước chân tất tả mua sắm cho niên học mới.
Lòng tôi cũng rộn vui kỳ lạ, vì lại được nhìn thấy
những chú Sơn Ca trắng nhởn nhơ đùa giỡn đi học
ngang qua cửa nhà. Tôi yêu lắm hình ảnh các em
học sinh áo trắng hồn nhiên, lại càng đơn sơ dễ
thương hơn, mỗi khi tan học về chúng cứ vừa đi vừa
nhảy, tíu ta tíu tít trò chuyện về bạn bè trong lớp, về
điểm, về các môn học vừa qua. Một đàn chim trắng
sống động, trong trẻo trên con đường đất đỏ lấm
lem.
Sỏi đá trên đường như cũng khua theo, trời cũng
không vội tắt nắng sang chiều. Tôi cũng …nán lại
trước hiên nhà chút nữa để dõi cười theo âm thanh
ngộ nghĩnh phát ra từ những chiếc áo trắng học trò
ấy.
Những chiếc áo trắng tựu trường, đưa tôi nhớ về
ngày tháng xa xưa của tuổi thơ…Một xóm đạo nhỏ
bé, bên cạnh con sông nhỏ ở vùng ven Sài Gòn (bây
giờ là Lê Văn Sỉ) Tôi được học ở trường St. Thomas 48
nhà thờ Ba Chuông (Phú Nhuận) thời ấy. Ngôi
trường cao sững, nằm khuất sau lưng nhà thờ và
cánh cổng ngăn cách cảnh náo nhiệt của phố thị. Các
dãy lớp học khép theo vòng tròn, rất thân thiện, lại
mát mẻ thơ mộng nữa… Giữa sân trường, hàng
phượng già lão, loà xoà phủ bóng mát rượi, gốc
nghiêng nghiêng, cong cong, dáng thật đẹp và vững
chãi. Tiếng trống tan học không thể vang nổi dù
chưa dứt tiếng. Bởi vì tiếng ồn ào của bọn học trò
chúng tôi tranh nhau đọc kinh kết thúc còn to hơn,
để còn nhanh chân xuống trước, dành sớm nhất
những dĩa gỏi bò khô, chua cay bình dân hấp dẫn
phía ngoài cổn trường. Tuổi thơ của tôi gắn liền với
bao kỷ niệm của xóm đạo, của trường lớp, và nuối
tiếc một thời chưa kịp lớn lên đủ lớp, đã phải đổi
đời…
Trở lại với xóm nhỏ hiền hoà bên này dòng sông,
nhà cửa không là lầu son gác tía, nhưng cũng tươm
tất đỡ hơn dãy nhà sàn lụp xụp bên kia sông. Họ
nghèo lắm, cứ chiều chiều lại thấy họ dong thuyền
ra sông vớt những cánh bèo về bán cho người nuôi
heo. Trong xóm lao động nghèo bình dân, có chị em
nhà tôi thuộc diện công chức đông con nên cũng đơn
giản và quê mùa trong mọi sinh hoạt.
Mỗi năm cứ gần đến ngày tựu trường, ba mẹ tôi
lo lắng đến gầy rộc. Chín miệng ăn, và bảy chiếc áo
tựu trường, bảy khoản tiền nhập học…sách, vở, bút
viết, và còn nhiều khoản phát sinh không tên nữa.
Năm ấy, cúng gần đến ngày tựu trường, tôi cứ vô tư
mè nheo vì chưa có áo mới, ngày nào cũng vòi vĩnh 49
khóc lóc đòi mẹ may cho kịp. Mẹ bảo: “Mang đỡ
chiếc áo của chị, để tháng sau mẹ may áo mới cho
con, vì mẹ còn lo cho các em trước đã chứ!” Tôi tiu
nghỉu rên rỉ, còn giận lẫy ra bờ sông ngồi khóc tủi
thân, và ngủ quên luôn ở chân đài Đức Mẹ bên sông.
Báo hại cả nhà cuống quýt đi tìm.
Những ngày ấy, mẹ cứ trầm tư lặng thinh chẳng
nói gì, tôi càng bồn chồn lo lắng hơn vì ngày nhập
học đã đến gần, vì mơ được mặc chiếc áo dài trắng
mới ngọt ngào trong ngày tựu trường của năm đầu
tiên lên trung học.
Chán quá! Chẳng thấy mẹ mua vải, chẳng thấy
mẹ dẫn đi đo may gì cả, tôi buồn xo.
Thế rồi ngày tựu trường cũng đến! Mẹ gọi tôi
dậy sớm hơn thường ngày.
…Tôi cứ lặng im rươm rướm nước mắt thu xếp
sách vở vào chiếc cặp củ
Mẹ nhẹ nhàng đến sát bên, ôm lấy tôi và khe khẽ:
“Áo tựu trường của con đây, đẹp lắm! Không ai có
chiếc áo giống vậy đâu con ạ!”
Ôi ! Chiếc áo trắng tơ lụa mềm mại, điểm xuyêt
những cành trúc xinh xinh, mẹ mang vào cho tôi vừa
vặn, lúng liếng. Còn thêm chiếc cặp cũng bằng vải
lụa ấy , cà có thêm chú chim nhỏ bằng chỉ thêu đang
hót nữa chứ! Tôi rạng rỡ hẳn lên: _ Mẹ ơi! Mẹ may
hồi nào vậy, con cám ơn mẹ!
Không trả lời vội, mẹ âu yếm nhìn tôi : “Con
mang áo này xinh lắm, mẹ thắt bím tóc cho nữa là
tới trường tốt rồi” Tôi vô tư nhìn mẹ, trong mắt mẹ
cười lại thoáng chút nhạt nhoà long lanh. Ngày đó
tôi chỉ biết mình rất vui, tự hào vì có chiếc áo dài tơ
lụa là lạ nhất lớp. Tôi không biết rằng mẹ đã hy sinh
chiếc áo dài cưới kỷ niệm quý giá của đời mình, cặm
cụi mấy đêm liền để tháo và may sửa lại thành chiếc
áo tựu trường cho tôi, cong những mảnh vụn thì
khéo léo khâu thành chiếc túi cặp đeo thật dễ
thương. Sau ngày tựu trường chị tôi mới nói: “Mẹ
thương em lắm mới sửa áo cưới của mẹ cho em đấy,
vì lâu lâu có dịp quan trọng mẹ vẫn lấy ra mang cơ
mà!”Thảo nào ánh mắt mẹ cứ long lanh trìu mến
nhìn theo, tự hào mỗi khi tôi mang chiếc áo dài trắng
tơ lụa kỷ niệm ấy. Tôi mang tình yêu thuở ban đầu
lãng mạng , và sự hy sinh bao la của ba mẹ trên
mình tôi suốt năm học lớp 6…Tôi đã cố gắng học
thật chăm để ba mẹ vui.
Chiếc áo lại một lần nữa đi vào kỷ niệm
Sau biến cố 1975 gia đình tôi rời Sài Gòn xuôi về
rừng đất đỏ Xuân Lộc. Chiếc áo lạc đâu mất trong
buổi giao thời ấy. Tôi không còn được đi học như
ngày xưa nữa. Mẹ và tôi cùng ôm ấp, yêu quý kỷ
niệm về chiếc áo tình yêu ấy trong ký ức…
Mùa tựu trường năm nào cũng vậy, tôi nhớ lắm
mỗi khi may áo trắng cho con mình đi học, và
thương sao những chiếc áo trắng ngày ngày tung
tăng trên con đường đến trường đầy trong sáng, hồn
nhiên.
Mỗi chiếc áo mang mỗi dấu ấn, mỗi kỷ niệm
riêng trong cuộc đời. Riêng tôi “Chiếc áo trắng tựu
trường” luôn mang dáng vóc công dung ngôn hạnh
của những người mẹ, tình yêu lãng mạng của hai 51
đấng sinh thành, và cả nét trong sáng hồn nhiên của
tuổi học trò dễ thương nữa…
24-8-2011
Thanh Hương
Trang: LÊ NGUYỄN
ĐẾN VỚI CHÚA
Đến với Chúa trong tiếng đời rạo rực.
Một chút hương tình xao động lòng ai.
Thoáng phù vân gieo rắc nửa mảnh đời.
Dòng nhật ký thêm vài dòng viết vội.
Đến với Chúa trong tiếng tình yêu gọi.
Những mối tình lũ lượt kéo hồn tôi.
Đến thẳm sâu đau khổ giữa dòng đời.
Ôi tình Chúa tình người ? hai lối hẹn!
Đến với Chúa trong tiền tài danh vọng.
Cơn sốc lợi danh gào réo hồn đời.
Một thoáng bâng khuâng nửa bước cuộc đời.
Sống thế gian –thì vẫn là vật chất.
Đến với Chúa khi đời chưa muốn hết.
Cám dỗ cuộc đời vây kín thân ta.
Phần xác trả ai để có một ngày.
Hồn lâng nhẹ về thiên đường hạnh phúc
Không là mắt ướt với dòng nhật ký.
Không phải tim đau xót với cuộc tình.
Không lụy tiền tài danh vọng trần gian.
Lòng không bối rối vì nhiều tham vọng.
Đến với Chúa để nghe đời lên tiếng.
Hạnh phúc thế gian- hạnh phúc phù vân.
Nhẹ bờ vai với đôi bước song hành.
Chúa dẫn ta vào cuộc đời vinh sáng.
Lê Nguyễn
TÌM CHÚA
Con biết phải tìm Chúa ở đâu ?
Trong cõi nhân gian lắm khổ sầu
Cuộc đời một thoáng bể dâu
Người đời sao mãi chìm sâu sa đà
Cuộc sống này, ai khôn ai dại
Của phù vân, kẻ mất, người may
Giữ được gì, lúc xuôi tay
Những gì cần phải, thì nay muộn rồi
Tìm Chúa đi! Hãy tìm Chúa đi!
Trong cõi phù hoa vốn nặng lòng
Tìm trong suối lệ ướt mi
Tìm trong vui sướng, tìm khi giận hờn
Lạy Chúa con tìm, Chúa ở đâu?
Khát khao đợi Chúa tiếng kinh cầu
Tìm Người tìm mãi đã lâu
Nào ai biết được về đâu cuộc đời
“Hãy về bên Ta, là nguồn cội”
Câu hát một đời chớ buông trôi
Đời con sẽ hết đơn côi
Phải về bên Chúa đời thôi hết sầu
“…Ta vẫn bên con, bóng đìu hiu
Mong con một bước đổi thay nhiều
Trần gian một bức phù điêu
Sao còn mê mãi bao nhiêu sự đời”
Hãy tìm Chúa cho dù đời đã cạn
Hãy tin Ngài sẽ được phúc trời ban
Trần gian một cõi lang thang
Quê trời là bến, mau dang cánh về.
Lê Nguyễn
Trang : PHÙ DU
TÌNH THƠ THẬP GIÁ
Bài thơ yêu Thập Giá
Con kính tặng Giê su
Tình Thập giá cao cả
Con phận người phù du
Viết thơ tình Thập Giá
Suy gẫm về Giê su
Chết vì yêu thiên hạ
Ơn Cứu Độ thiên thu
Con làm sao hiểu đủ
Con yêu sao cho vừa
Nên vụng về ý tứ
Nên nét mực nhoà thưa
Con gom nhặt tất cả
Nước mắt lẫn nụ cười
Sướng vui hay vất vả
Lúc niềm tin chơi vơi
Ép vào thơ Thập Giá
Vào một buổi chiều xa
Trong khu vườn thay lá
Du dương phổ bài ca
Bằng chân tình thổn thức
Không ngọc ngà ngát hương
Không kiêu sa bóng mượt
Lại rất đổi tầm thường
Ngàn cung điệu trầm bỗng
Lời êm ái thiết tha
Như cuộc đời con sống
Đặt trọn vào tay Cha
Bài thơ tình Thập giá
Con kính tặng Giêsu
Yêu Thập giá cao cả
Trong phận người phù du
23-8-2011
Phù Du 56
Trang: SAO BIỂN
VIÊN GẠCH TÀU NGÀY XƯA
Rời phi trường Tân Sơn nhất lúc 4 giờ 30 sáng,
tôi đã ngủ thiếp đi trên xe gần 2 tiếng đồng hồ. Khi
chiếc taxi đến ngã ba Cẩm Đường thì trời đã sáng
rõ. Tôi ngỡ ngàng nhìn hai bên đường, cánh rừng
cao su đâu rồi nhỉ ? Xe chạy vào một đoạn nữa, bác
tài xế phải nhấn còi để tránh một tốp công nhân
đang đi làm. Như vậy, chắc mấy lô cao su gần
đường đã được cưa để trồng lại, vì phía bên trong
các hàng cao suddax caoms…hơn 15 năm rồi còn gì.
Và thế là sau gần hai ngày ngồi ê ẩm trên máy bay,
tôi đã về gần tới Cẩm Đường, nơi tôi sinh ra và đã ở
đấy suốt 18 năm.
Chiếc taxi rẽ chầm chậm vào con đường làng,
con đường vẫn không rộng hơn ngày xưa nhưng đã
được rải nhựa nên cũng đỡ bụi. Ồ! Đây là đường đi
đến nhà thờ đây mà, sao lại có một ngôi nhà hai tầng
ở đây nhỉ? Ngôi nhà xây cũng gần hoàn chỉnh, trông
thật bề thế. Nhà ai đây nhỉ! Hay là nhà Dòng, vì thấy
có một cây Thánh Giá ở giữa.
Nhưng ngôi nhà thờ thì vẫn vậy, vẫn mái tôn cũ
kyvà những tấm ván loang lổ màu thời gian…Tôi
bần thần trên sân nhà thờ với bao kỷ niệm cũ tràn
về.
_ Cô ơi! Xin cô xích ra một tí để tôi lau nhà thờ.
Nhìn xuống chổ mình đang đứng, nền gạch tàu
tuy cũ nhưng vẫn sáng bóng. Tôi cảm thấy xấu hổ
khi nhận ra mình đang mang đôi giày cao gót, mặc
dù nó chẳng dính một tí bụi nào.
_Cho cháu xin lỗi các bác. Ủa! Bác còn nhớ cháu
không? Cháu là Nga, bạn của Hương cạnh nhà bác
đây. Bác và gia đình vẫn khoẻ chứ ạ?
Thế là hai bác cháu ngồi xuống bên hiên nhà thờ
thủ thỉ tâm sự.Bác kể cho tôi nghe rất nhiều về
những thay đổi, những biến chuyển trong đời sống
đức tin của giáo xứ. Hiện nay thì nhà xứ và nhà học
giáo lý đã xây gần xong. Cha Xứ đang lo giấy tờ xin
xây nhà thờ luôn. Tôi hỏi đùa:
_ Cha thì lo xây nhà thờ, còn lau nhà thờ chắc
Ngài cũng trả lương bác nhỉ! Ở bên Mỷ làm gì cũng
phải trả tiền bác ạ!
_ Vậy à! Chúng tôi lớn tuổi rồi, đâu biết làm gì
được cho nhà thờ, cho giáo xứ. Thế là thay phiên
nhau hằng ngày lên quét dọn cho sạch sẽ để mọi
người có chổ ngồi dự lễ đàng hoàng.
Và bác lại tiếp tục công việc âm thầm, còn tôi xin
phép đi vào bên trong nhà thờ. Vẫn không gian tĩnh
lặng, chẳng có gì thay đổi so với ngày tôi còn ở đây.
Hai hàng cột gỗ trầm tư lặng lẽ trên nền gạch tàu lên
nước sáng bóng. Tượng Đức Mẹ chắp tay bằng gỗ
sơn trắng, vẫn nhìn mọi người bằng ánh mắt hiền từ.
Tôi chợt nhớ những ngày cha xứ mới về, chúng tôi
và các bạn thiếu nhi đã khiêng gánh đất đá để làm
nền nhà thờ. Rồi mỗi chiều thứ bảy, tôi và Hương đã
xuống ven suối hái những cành hoa rừng về cắm ở
bàn thờ, và …Rồi những buổi sinh hoạt, những
chiều học giáo lý, những tối tập hát thật vui dù chỉ
có cây đàn guitar cũ kỹ.
Tình bạn của chúng tôi, những tưởng sẽ êm đềm
trôi trong vòng tay êm ái của thời gian. Vậy mà
chúng tôi đã xa nhau thật đột ngột. Gia đình tôi được
xuất cảnh theo diện HO, còn Hương sau đó đã đi
học sư phạm và làm cô giáo ở một vùng quê cao su.
Thánh lễ chiều hôm chia tay, hai đứa đã viết tên
nhau vào viên gạch tàu cạnh góc cột làm kỷ niệm.
Tôi lần theo hàng cột bên nữ, đến góc cột thứ ba.
Đây rồi, hai chữ Nga và Hương vẫn còn thấy mờ mờ
trên nền đỏ của viên gạch, đã hơn mười lăm năm rồi
còn gì. Ngồi bệt xuống nền gạch, lòng chợt bồi hồi
với bao hồi tưởng của một thời thơ ấu ngây thơ,
thánh thiện. Hương ơi! Giờ này mày đang làm gì?
Hồi nãy nghe bác hàng xóm kể mày đang đi dạy ở
nông trường cao su nào bác cũng không nhớ. Giữa
cuộc sống vất vả, nhiều lo toan…có mấy khi chúng
mình còn nhớ đến nhau. Tí nữa phải xin số điện
thoại để hai đứa mình gặp nhau nhé! Rồi chúng
mình sẽ ngồi lại ngồi lại chổ này, cùng dự lễ với
nhau để ôn lại những ngày xưa đầy kỷ niệm. Khi
nào cha tháo nhà thờ để xây lại, mày nhớ dặn người
nhà xin lại viên gạch tàu có ghi tên hai đứa nhé….
Chợt có tiếng còi xe ngoài cổng nhà thờ, tôi sực
nhớ chắc bác tài đã đợi mình khá lâu. Đi vòng qua
nhà Cha xứ, tôi được một bác có lẽ làm trong ban
hành giáo cho biết Cha đã đi vắng để lo việc xây
dựng nhà thờ. Tôi thầm nghĩ chẳng biết cái dáng cao
gầy của Ngài có khác với những ngày tôi còn ở đây
không!
Với những ưu tư lo lắng cho đoàn chiên, không
chỉ là việc chăm lo chuyện đạo đức mà còn là những
việc xây dựng, phát triễn cho đời sống đức tin được
tốt đẹp. Xin Chúa ban cho Ngài luôn được sức khoẻ
và lòng nhiệt thành với Giáo hội như ngày nào.
Trong nhà thờ đã có một nhóm các cụ ngồi xếp
bằng, đang đọc kinh trên nền gạch sạch sẽ. Lòng tôi
cảm thấy chùng xuống như đang sống lại những
ngày xưa…Ôi! Những ngày xưa thật hạnh phúc, thật
bình an…
Sao Biển60
Trang MIC. CAO DANH VIỆN
ĐI THĂM CHÚA
(mến tặng các anh chị trợ liệt)
Chiều nay thoảng gió giao mùa
Úa vàng chiếc lá mới vừa rụng rơi
Ngỡ ngàng em nắm tay tôi
Rủ đi thăm Chúa bên đồi xa xa
Tưởng nơi phố thị phồn hoa
Ai hay em dẫn tôi qua xóm nghèo
Trong căn nhà lá liêu xiêu
Chúa nằm thoi thóp hẩm hiu một mình 61
Đói miếng ăn, thiếu câu kinh
Dư thừa ghẻ lạnh rẻ khinh phận bèo
Em vào đem chút hương yêu
Ấm nồng mấy muỗng cháo chiều chia san
Tay em nhè nhẹ quạt nan
Miệng em thơm lựng mấy vần Mân côi
Lũ chim se sẽ bồi hồi
Ríu ra ríu rít cho người ngủ ngoan
Đường về tràn ngập bình an
Em đi chân sáo lá vàng bay theo
Đầu non có ánh trăng treo
Tôi như thấy Chúa Tình Yêu bên mình.
04-8-2011
LÀM THƠ
Khi con viết bài thơ ca ngợi Chúa
Là khi con bầu bạn với vô biên
Là không gian, thời khắc đứng lặng yên
Để chiêm ngắm lòng con bên lòng Chúa
Từng câu chữ theo hồn con nhảy múa
Và trào tràn thành khúc hát tạ ơn
Khoảng cách nào còn có thể gần hơn
Khi thơ hoá thành lời: Con Yêu Chúa!
Trái tim con đắm chìm ngập ngụa
Trong đại dương tim Chúa quá bao la
Con lặng nghe Lời tha thiết ngọc ngà
Như nóng chảy tan hoà thành thi tứ
Thơ con chảy thành câu vần tình tự
Níu hồn con vào giữa suối yêu thương
Con khiêm cung nghe hạnh phúc khôn lường
Không cần viết, con chìm vào thinh lặng
Cám ơn Chúa! Những thân tình khiêm lắng
Là thần hồn nên tứ nhạc câu thơ
Bởi vì khi gặp Đấng con tôn thờ
Là con gặp nàng thơ Chân Thiện Mỹ
25-8-2011
Mic. Cao Danh Viện
LỜI KẾTĐồng xanh thơ Xuân Lộc số 2 xin được khép lại vớimột tâm tình tri ân.-Tạ ơn Chúa, vì chính Ngài là nguồn thơ ChânThiện Mỹ, đã ban cho chúng con những cảm nghiệmtình yêu và dẫn chúng con vào đồng xanh thơ củaChúa-Xin cảm ơn Cha Linh Hướng, quý Cha đã độngviên hướng dẫn và giúp đỡ để Đồng Xanh Thơ XuânLộc được lên trang cùng chung với các đồng xanhthơ bạn-Chân thành cám ơn các tác giả đã đóng góp bài vở,và tích cực xây dựng ĐXT Xuân Lộc. Mong tiếp tụcđóng góp bài cho ĐXT tháng 10 – Tháng Mân Côi.-Kính mong quý tác giả cố gắng thu xếp để về dựbuổi họp mặt Đồng Xanh Thơ Xuân lộc vào ngày01-10-2011 tại Giáo Xứ Bình Lâm, hạt PhươngLâm, Giáo phận Xuân Lộc.-Xin cám ơn quý vị đã đón nhận những tâm tình củaĐXT Xuân lộc chúng tôi. Ước mong được quý vịtiếp tục ủng hộ, góp ý xây dưng, và bỏ qua chonhững điều khiếm khuyết.Xin chân thành cám ơn
Vincent. Nguyễn Viết Thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét